Dụ ngôn “ông vua tính sổ với các đầy tớ” trong bài Phúc Âm hôm nay là một lời dạy không úp mở của Chúa Giêsu về sự tha thứ. Hơn nữa, Chúa còn nhấn mạnh thêm: “Thầy không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy.” Tha bảy lần là tha hết, tha hoàn toàn, tha cách trọn vẹn. Bảy mươi lần bảy là trọn vẹn hơn cả trọn vẹn.
Trong cuộc sống, ai mà không từng bị tổn thương bởi người khác. Nhất là khi người khác đó lại là người thân của mình. Sự đau khổ càng sâu đậm, ý muốn trả thù càng nung nấu. Quan niệm “ăn miếng trả miếng” ăn sâu vào tâm khảm của loài người, khiến chúng ta coi đó là cách giải quyết mọi bất công.
Nhưng hãy xét kỹ, nếu bạn ghi thù và luôn tìm cách trả đủa kẻ làm hại bạn, điều gì sẽ xãy ra? Trước hết, sự thù hận và đau khổ gậm nhấm tâm hồn bạn. Nó trói buộc bạn trong ngục tù phiền muộn. Nếu bạn trả được thù, người mà bạn gây hại sẽ quay lại trả thù bạn. Cái vòng luẩn quẩn đó sẽ tiếp tục leo thang cho đến khi hai bên cùng chết.
Trong quyển “Putting Forgiveness into Practice”, tác giả kể một câu chuyện cảm động như sau. Một cậu bé 7 tuổi đang ngồi xe ở băng sau với hai người anh. Bổng nhiên, người mẹ quay lại tát cậu một cái choáng váng và chưỡi: “Tại mày! Tao đâu có muốn đẻ mày. Tao chỉ muốn giữ thằng cha mày ở lại. Nhưng cuối cùng nó cũng bỏ đi. Tao ghét mày!” Cái tát và những lời lẽ tuyệt tình đó in sâu vào tâm hồn đứa bé.
Hai mươi ba năm sau đó, người con nay đã trưởng thành. Anh thử đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ mình lúc đó. Một cô gái đang học trung học bị bạn trai bỏ rơi. Không bằng cấp, không nghề nghiệp, không tiền, với một gánh gia đình phải nuôi. Cô ta phải cảm thấy mệt mỏi, đau đớn, cô đơn và thất vọng. Người con quyết định đến thăm mẹ mình. Anh nói mình đã hiểu tâm trạng của mẹ và mình vẫn thương mẹ. Hai mẹ con bậc khóc trong vòng tay của nhau. Giọt nước mắt tha thứ đã cuốn trôi mọi xiềng xích đã trói buộc tâm hồn họ bao nhiêu năm qua.
Đặt mình ở hoàn cảnh của người khác sẽ giúp chúng ta dễ thông cảm và tha thứ cho nhau. Lời kinh của thánh Phanxicô: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an bình vào nơi tránh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm.”
-Lm. F.X. Bùi Ngọc Tỷ