Aị đói không hẳn là một điều xấu. Có đói, ăn mới thấy ngon. Có tôi luyện trong gian nan thử thách mới thực sự nên người. Đó chính là điều Thiên Chúa đã làm với dân Israel khi dẫn dắt họ đi suốt 40 năm trong sa mạc, trước khi về Đất Hứa.
Ông Môsê giải thích cho dân như sau: “Thiên Chúa các ngươi đã dẫn đưa các ngươi qua sa mạc suốt bốn mươi năm, để rèn luyện và thử thách các ngươi, để biết các điều bí ẩn trong lòng các ngươi và xem các ngươi có tuân giữ lề luật của Người hay không? Người đã để các ngươi vất vả thiếu thốn, và ban cho các ngươi manna làm của ăn mà các ngươi và cha ông các ngươi chưa từng biết tới, để tỏ cho các ngươi thấy rằng: Con người sống không nguyên bởi bánh, mà còn bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra.”
Thiên Chúa đã thử thách lòng trung thành của dân. Ngài để cho họ đói và cho họ ăn. Ngài muốn khai mở lòng họ, cho họ thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời là tin tưởng và gắng bước theo chân Chúa trên cuộc lữ hành về Đất Hứa.
Thiên Chúa cũng tôi luyện chúng ta bằng mọi gian nan thử thách và đau khổ trong cuộc sống. Ngài để chúng ta đói để thử thách lòng trung thành của chúng ta. Đồng thời Ngài cũng nâng đỡ và dìu dắt chúng ta, vì biết chúng ta yếu đuối và ngu muội. Ngài ban Lời hằng sống dạy dỗ chúng ta và ban bánh bởi trời là Mình và Máu Thánh Chúa nuôi dưỡng chúng ta trong cuộc lữ hành giữa sa mạc trần gian.
Hôm nay mừng kính lễ Mình Máu Thánh Chúa, chúng ta hãy dành ít phút để suy niệm về thần lương bởi trời này. Thánh Augustinô giải thích tác dụng đặc biệt của bí tích Thánh Thể như sau: Thức ăn thường ngày chúng ta ăn sẽ bị tiêu hóa và biến thành máu thịt của chúng ta. Nhưng Mình Máu Thánh Chúa chúng ta lãnh nhận sẽ biến đổi chúng ta nên giống Chúa Kitô.
Xem ra rước lễ không giống ăn cho no, mà giống ăn cho đói. Chịu lễ tuy là ăn vào, nhưng là ăn vào sự chết: “Mỗi lần ăn bánh và uống chén này, chúng con loan truyền Chúa chịu chết.” Nói cách khác, chịu lễ là hiệp thông với sự hy sinh của Chúa Kitô trên thập giá, là “cùng chết với Chúa Kitô để được cùng sống lại với Người.” Chết đi cái tôi của mình. Lột bỏ chính mình để Chúa Kitô Phục Sinh mỗi ngày mỗi lớn lên trong ta.
Chịu lễ là ăn cho đói, cái đói hồng phúc, cái đói của tình yêu dâng hiến.
-Lm. F.X. Bùi Ngọc Tỷ