“Tôi đến thế gian này chính là để xét xử; cho người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy lại nên đui mù.” (Ga 9:39)
Câu chuyện của anh chàng mù từ khi mới sinh trong Tin Mừng theo Thánh Gio-an chương 9 là một trong bảy “dấu chỉ” hay câu chuyện phép lạ. Như một dấu chỉ nó hướng tới mầu nhiệm quan trọng nhất của niềm tin: cái chết và sự phục sinh của Chúa Giê-su. Qua một tiến trình dài, người mù từ thưở mới sinh đã nhìn thấy về cả thể lý lẫn tâm linh, trong khi có những người dường như sáng mắt lại dần dần trở thành đui mù. Người mù trong Tin Mừng hôm nay quả thực là biểu tượng cho chúng ta khi chúng ta đang nỗ lực tinh luyện tầm nhìn tâm linh của mình.
Trình thuật bắt đầu bằng thắc mắc của các môn đệ. Các ông hỏi Chúa anh chàng bị mù là do tội của anh ta hay của cha mẹ anh ta. Nên biết thời bấy giờ người ta tin rằng bệnh tật hay những điều không hay xẩy ra cho một ai đó là do tội của chính đương sự hay của những người liên hệ. Chúa Giê-su đã xóa tan ý tưởng đó trong đầu các môn đệ khi cho họ biết rằng anh ta bị mù là để cho việc làm của Thiên Chúa được tỏ hiện. Câu trả lời của Chúa quả thật đáng cho mỗi người chúng ta suy niệm và áp dụng trong đời thường mỗi lần chúng ta cảm thấy khó hiểu khi một sự việc xẩy ra cho chinh mình hay cho những người chung quanh. Rồi Chúa đã làm phép lạ chữa lành sự đui mù thể lý cho anh chàng mù như bước khởi đầu giúp anh nhìn thấy chân diện của người đã chữa anh.
Khi người chung quanh hỏi, anh đã khẳng định cho họ biết rằng người cho anh được thấy chính là “người tên là Giê-su.” Khi những người Biệt phái lý luận rằng: “Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày Sa-bát,” và họ hỏi anh chàng mù trước đây rằng anh nghĩ gì về người đã chữa anh. Anh trả lời: “Người là một vị ngôn sứ!” Sau khi gặp cha mẹ anh chàng trước đây bị mù và được xác minh rằng anh chính là con của họ, còn làm sao và ai đã chữa cho anh thì họ trả lời là không biết, người Biệt-phái lại gặp chính anh ta lần nữa với mục đích chính phục để anh ta công nhận rằng Chúa Giê-su là người tội lỗi. Anh phản đối và nói rằng Chúa Giê-su phải là người đến từ Thiên Chúa. Anh lý luận: “Nếu không phải là người bởi Thiên Chúa mà đến, thì ông ta chẳng làm được gì.” Cuối cùng sau khi đã bị những người Biệt-phái trục xuất và gặp lại Chúa Giê-su, Chúa đã mặc khải cho anh biết rằng Người chính là “Con Người” và hỏi anh có tin vào Con Người không. Anh đáp: “Thưa Ngài tôi tin” rồi sấp mình xuống trước mặt Chúa.
Tiến trình người mù từ thưở mới sinh được chữa lành và nhìn thấy được cả thể lý lẫn tâm linh nhắc chúng ta nhớ rằng chúng ta cần ơn Chúa và mặc khải của Người để mài gũa thị giác tâm linh của chúng ta. Điều này được tỏ bày cách sống động qua câu chuyện của tiên tri Sa-mu-en trong bài đọc một. Lời Thiên Chúa nói với Sa-mu-en là lời đáng cho mỗi người chúng ta suy niệm: “Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn Đức Chúa thì thấy tận đáy lòng.” Nếu chúng ta chỉ thấy những điều mắt thấy thì coi chừng chúng ta cũng sẽ rơi vào tình trạng đui mù như những người Biệt-phái. Họ nghĩ rằng họ biết rõ về Chúa Giê-su, về con người của Người nên bị Chúa quở trách: “Nhưng giờ đây các ông nói rằng ‘chúng tôi thấy,’ nên tội các ông vẫn còn.”
Chúng ta hãy cầu xin Chúa mở mắt tâm hồn chúng ta. Xin ánh sáng của Chúa Giê-su soi dọi vào tâm hồn u tối của chúng ta để chúng ta có thể nhìn thấy Chúa, nhìn thấy vinh quang của một vị Thiên Chúa nhưng vì yêu thương đã chấp nhận khổ hình và chết thay cho chúng ta, vì tội lỗi của chúng ta. Trong những ngày còn lại của mùa chay thánh này xin Thiên Chúa giúp chúng ta nhìn thấy Chúa Giê-su rõ nét hơn, yêu mến Người thắm thiết hơn và theo bước chân Người sát gót hơn.
Lm. Giuse Nguyễn Thuấn