Bài Tin Mừng hôm nay tả lại toàn bộ khung cảnh xảy ra tại giếng nước Gia-cóp. Đây là một trong những cảnh quan thơ mộng diễn tả về tình yêu con người, và có lẽ đây cũng là một trong những cảnh đẹp nhất trong Tin Mừng của Thánh Gioan. Khung cảnh ấy còn cho chúng ta một ấn tượng khó quên về cách nói chuyện khéo léo và tinh tế của Chúa Giêsu khi Ngài nói chuyện với người phụ nữ lạ và đem đến cho cô niềm tin vào Đức Giêsu. Và khung cảnh ấy cũng cho chúng ta một ấn tượng khó quên khác về sứ mệnh của Giáo Hội là thờ phượng Thiên Chúa là Cha trong Thần Khí và sự thật.
Trọng tâm của bài Tin Mừng trong toàn bộ chương 2-4 là để trả lời cho câu hỏi “Chúa Giêsu là ai” mà mọi người đến và tin vào Ngài. Như chúng ta đọc trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu hướng dẫn người phụ nữ tuyên xưng niềm tin của cô và cũng là đức tin của tổ tiên: “Tôi biết Đấng Mê-si-a, gọi là Đức Kitô; sẽ đến. Khi Người đến, Người sẽ loan báo cho chúng tôi mọi sự”(Ga 4:25). Chúa Giêsu liền nói với cô, “Đấng ấy chính là tôi, người đang nói với chị” (Ga 4:26).
Tin Chúa Giêsu là vị tiên tri vĩ đại, cô chia sẻ với người khác: “Đến mà xem: có một người đã nói với tôi tất cả những gì tôi đã làm. Ông ấy không phải là Đấng Kitô sao?” (Ga 4:29). Dân làng đến và mời Chúa Giêsu ở lại với họ.Và họ dần tin vào Chúa Giêsu vì lời của Ngài, và họ nói với người phụ nữ rằng, “Không còn phải vì lời chị kể mà chúng tôi tin. Quả thật, chính chúng tôi đã nghe và biết rằng Người thật là Đấng cứu độ trần gian” (Ga 4:42).
Đây chính là đức tin của một người trưởng thành. Đức tin đó không còn là đức tin thông qua người khác, dựa vào hoàn cảnh hoặc theo thời mà đức tin có nền tảng vững chắc nơi Thiên Chúa, biết đặt trọn niềm tin và hy vọng vào Thiên Chúa Ba Ngôi Tình Yêu.
Chúng ta là một cộng đồng đức tin cũng là một cộng đồng biết yêu thương và có lòng nhân ái. Chúng ta đến với nhau để nói lên lòng khắc khoải luôn tìm về chân-thiện-mỹ, tìm về chính Đấng “tự bản thể vô cùng hoàn hảo và hạnh phúc, theo ý định hoàn toàn do lòng nhân hậu, đã tự ý tạo dựng con người, để họ được thông phần sự sống hạnh phúc của Ngài” (GLCG 1). Chúng ta đến với nhau với lòng khát khao luôn muốn học hỏi từng ngày cách yêu thương từ Thầy và Chúa của mình là Đức Giêsu Kitô là dung mạo và “là khuôn mặt của lòng thương xót Chúa Cha” vì “Chúa Giêsu thành Nagiarét, qua lời nói, hành động, và toàn bộ con người của Ngài đã thể hiện lòng thương xót của Thiên Chúa” (Misericordiae Vultus 1).
Mùa chay năm nay là thời gian thuận tiện cho chúng ta nhìn lại chính mình. Khi chúng ta được rửa tội, Thiên Chúa đã xác định chúng ta là ai. Thiên Chúa đã đích thân kêu gọi chúng ta, đã cho chúng ta tính cách và bản chất là con của Chúa, là môn đệ của Chúa Giêsu Kitô, là một Kitô hữu và là một Kitô khác cho mọi người.
Hy vọng rằng, sau khi nhìn lại chính mình dưới ánh sáng của Lời Chúa, chúng ta biết tiếp tục “chiêm ngắm mầu nhiệm của lòng thương xót. Đó là suối nguồn của niềm vui, sự thanh thản và bình an.” (MV 2); biết tiếp tục “dán mắt nhìn chăm chú hơn lòng thương xót để chúng ta có thể trở thành một dấu chỉ thuyết phục hơn cho tác động của Chúa Cha trong cuộc sống của chúng ta” (MV 3).