– Lm. Giuse Hoàng Tiến Đoàn, S.J.
Anh chị em thân mến,
Trong phúc âm hôm nay, Chúa Giê-su kể cho chúng ta một câu chuyện về hai người nọ đi đến đền thờ. Họ là hai người khác nhau. Một người biệt phái đang đứng giữa đám đông trong ngôi đền. Anh biệt phái rất tự hào về bản thân khi anh khoe khoang về chính mình trong lời cầu nguyện. Bởi vì anh thấy mình tốt một cách rất chân thành, ở một khía cạnh nào đó, thậm chí có thể nói là quá tốt. Anh ta đã không bao giờ cướp bóc, hay ăn quịt của ai; không bao giờ đối xử bất công với bất cứ người nào. Anh ta không bao giờ vi phạm điều răn thứ sáu; anh ta lại nhịn ăn một tuần hai lần để giúp vào việc quyên góp bố thí cho kẻ nghèo. Anh ta trả một phần mười trên toàn bộ thu nhập của mình để đóng góp dâng cúng vào đền thờ.
Anh ta đã rất chắc chắn về sự trung thành và chân thực của chính mình; đặc biệt là không tham lam và bất công như người thu thuế kia. Một kẻ đã và đang ẩn mình nơi góc đền thờ. Anh biệt phái đã và đang sống đúng theo lý tưởng tôn giáo của mình! Tuy nhiên, nép mình trong một góc ở phía sau đền thờ là một người khác, một người thu thuế. Anh này có vẻ như là một tên trộm cướp, một kẻ bất công, tham lam, và ngoại tình. Một người không bao giờ nên bước chân đến nơi thánh thiêng đền thờ này. Hắn là một tên đạo đức giả; một kẻ bất xứng! Anh ta đang làm gì ở đó? Anh nghĩ mình là ai chứ nhỉ? Cút! … Xéo ngay! Tuy nhiên, Chúa Giê-su không phán xét như thế. Chúa Giêsu đã lắng nghe lời cầu nguyện của anh
thu thuế. Chúa Giê-su nhận ra chính lời cầu nguyện của anh đã được khởi sự bộc phát như trong Thánh Vịnh số 51: “Xin thương xót con, lạy Chúa là Đức Chúa của con, vì Chúa luôn yêu thương con. Và bởi vì lòng xót thương bao la của Ngài! Xin hãy xóa sạch tội lỗi của con! Xin hãy rửa sạch con khỏi mọi tội lỗi và mọi điều gian ác, …”
Làm sao một người cầu nguyện như thế lại có thể bị coi là là kẻ đạo đức giả, một người bất xứng trước mặt Chúa? Chúa Giêsu đã không phán xét như thế. Chúa Giêsu không nói rằng anh thu thuế này không nên đến đền thờ. Ngược lại, Ngài bảo, “Người thu thuế ấy về nhà và trở nên một người tốt hơn! Anh ta đã thay đổi và có cuộc sống mới: Anh đã được ơn thánh hóa; chứ không phải như người biệt phải kia tự phụ, tự đắc về chính mình.” Nếu chúng ta biết cầu nguyện theo cách này, ai sẽ có thể gọi chúng ta là những kẻ đạo đức giả, hay những kẻ bất lương, bất xứng trước mặt Chúa?