– Lm. Joseph Kim Đăng Chúa Giêsu dạy các môn đệ của Ngài rằng: “Hãy yêu thương kẻ thù của mình, hãy làm điều tốt cho những kẻ ghét mình, hãy chúc lành cho những kẻ nguyền rủa mình, và còn cầu nguyện cho những người đã bạc đãi mình, đối xử tàn tệ với mình”. Tất cả những điều ấy đều là những bài học nặng ký, nhưng riêng bài học “hãy yêu thương kẻ thù của mình” thì đó là điều vượt ra ngoài giới hạn của con người. Tức là nó không còn là ở cấp độ con người nữa, mà là ở cấp độ thần tiên rồi. Là loài người, tha thứ cho kẻ thù thì chúng ta có thể làm được, hay giúp đỡ kẻ thù một chút khi họ gặp khốn khó thì cũng còn hiểu được. Nhưng để yêu thương kẻ thù, thì tâm lý con người không thể làm nổi. Chỉ có ơn Chúa, chúng ta mới làm được. Gần như không hề có tôn giáo nào, không có một triết học nào dạy người ta yêu thương kẻ thù cả. Chỉ có Chúa Giêsu dạy chúng ta, dạy môn đệ của Ngài “yêu thương kẻ thù”. Đây là điều rất thần thánh từ trên trời, chứ loài người có bao giờ nghĩ ra chuyện “yêu thương kẻ thù của mình”? Trở lại bài đọc I phụng vụ Lời Chúa hôm nay, lấy từ sách Tiên Tri Sa-mu-en kể về chuyện vị tướng trẻ David tha thứ cho vua Saolê. Khi Saolê có lòng nghi kỵ, định giết David, vì sợ David chiếm ngôi, thì David bỏ chạy và Saolê đuổi theo để giết. Có lúc Saolê quá mệt nên ngủ trong một hang đá, và David cũng trốn ở hang đá đó. Đây là cơ hội tốt để trả thù lại Saolê, nhưng David đã bỏ qua không lấy mạng ông. Tuy nhiên, trong bài Phúc âm hôm nay, Chúa dạy chúng ta ở cấp cao nhất của sự tha thứ, đó là “yêu thương cả kẻ thù”, và điều này thật khó hiểu với chúng ta phải không? Sách Sáng Thế Ký cho chúng ta biết rằng, loài người được dựng nên theo hình ảnh của Thiên Chúa, chỉ điều đó không thôi đã là quý lắm rồi; nhưng khi Chúa Giêsu xuống thế làm người và cho các môn đệ được làm anh em với Ngài, thì điều đó đã nâng con người lên một bậc cao hơn, đáng quý hơn. Hay nói cách khác, Chúa Giêsu đồng hóa chúng ta để chúng ta được làm con cái của Thiên Chúa, qua việc Ngài dạy chúng ta đọc “kinh Lạy Cha”. Vì loài người đã được Thiên Chúa dựng nên theo hình ảnh tốt đẹp này, mà lỡ có những ai làm hình ảnh đó củaThiên Chúa xấu đi trong họ, thì chúng ta cũng không có quyền ghét họ. Nếu như, bao lâu chúng ta có thể chăm sóc giúp đỡ họ, và điều cao cấp nhất đó là yêu thương họ như chính Chúa yêu họ, thì chúng ta đã bắt đầu trở thành những môn đệ đích thực rồi. Chỉ khi nào chúng ta ngẫm nghĩ ra được rằng, Thiên Chúa đã tạo dựng chúng ta theo hình ảnh của chính Ngài, và tất cả chúng ta được làm con cái của Ngài, thì lúc đó chúng ta sẽ dễ bỏ qua cho nhau hơn. Vì vậy, câu chuyện sau đây sẽ giúp chúng ta hiểu lời dạy của Chúa Giêsu nhiều hơn: Một bà mẹ trẻ đang làm bếp, thì đứa con chạy đến nói: “Mẹ, em nó đánh con đau quá!” rồi khóc bù lu bù loa. Người mẹ chạy ra và bảo: “Con đau ở đâu? đưa mẹ xoa cho bớt đau”. Sau đó đứa con mới hỏi mẹ: “Em nó đánh con, thế bây giờ con chạy ra đánh em một cái, cho nó công bằng, cho nó huề nhé mẹ?”. Người mẹ nói với con rằng: “Không, con không nên đánh em”. Đứa con hỏi lại: “Tại sao vậy mẹ?” Người mẹ trả lời: “Khi em đánh con, con bị đau, thì mẹ cũng đã bị đau một lần rồi. Nhưng nếu bây giờ con trả thù, con đánh lại em cũng y như vậy, thì mẹ sẽ phải chịu đau đến hai lần. Nếu con bỏ qua cho em, thương em, thì con bị đau có một lần, và mẹ cũng chỉ đau có một lần; thay vì con đánh lại em, thì mẹ sẽ phải chịu đau đến hai lần”. |