Lời Chúa hôm nay lại nói đến vườn nho. Trong bài đọc thứ nhất, chúng ta nghe chủ vườn nho than thở vì thất vọng. Ông đã bỏ bao nhiêu công sức và tiền của để bồi đắp vườn nho, nhưng nó chỉ sinh nho dại. Bài Phúc Âm thì không nhắm vào vườn nho, nhưng vào những tá điền được thuê đi làm vườn nho. Họ không những muốn chiếm đoạt vườn nho, mà còn giết hại những sứ giả và ngay cả người con một mà ông chủ sai đến.
Sự phản bội và vô ơn là thái độ chung của loài người đối với Thiên Chúa. Không biết ơn, vì loài người không thấy hoặc không muốn nhìn nhận những gì mình có là bởi Chúa. Lấy sự vô ơn của con cái đối với cha mẹ làm thí dụ. Ca dao Việt Nam có câu:
“Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng,
Con nuôi Cha Mẹ con kể tháng kể ngày.”
Người ta thường coi những gì cha mẹ làm cho mình như là điều đương nhiên. Ngay từ nhỏ mình được ăn không, ở không, chơi không, đi học không tốn tiền. Tự nhiên cảm thấy không có gì phải băn khoăn. Vui vẻ hưởng thụ tình yêu và sự phục vụ của cha mẹ một cách vô tâm. Hơn nữa, đôi khi còn quay lại cắn xé nếu không được như ý.
Cũng một thái độ đó, nhiều người coi những gì mình được hưởng ở đời này là điều đương nhiên. Thân thể này, trí khôn này, gia đình này, cơm ăn, áo mặc, nước uống, không khí thở, mặt trời mang sức sống, màn đêm ru giấc ngủ… Tất cả. Như những gì tự nhiên phải có, tự nhiên phải được. Không cần phải nghĩ đến ai đã ban cho. Không cần phải biết tại sao mình được hưởng. Chính sự vô tâm đó khiến con người sống không mục đích, bị lôi cuốn bởi những ảo ảnh của tự do, tưởng đâu mình là chủ tể của đời mình. Cuối cùng thấy mình chỉ sinh toàn là nho dại.
Nếu biết mình từ đâu đến và sẽ đi về đâu, chúng ta sẽ nhận ra thân phận cao quý của mình; và cũng biết mình sinh ra ở đời với một sứ mạng phải chu toàn. Sứ mạng đó là khai phá và phát triển những tiềm năng trong ta theo đường lối Chúa. Những sứ giả mà Chúa sai đến, nhất là Con Một Chúa là Đức Giêsu Kitô là đấng dẫn đường cho ta vào Nước Trời. Đón nhận Ngài và bước theo chân Ngài với trọn niềm tin yêu, chúng ta sẽ được Nước Trời làm gia nghiệp.
-Lm. F.X. Bùi Ngọc Tỷ