Ngày xửa, ngày xưa có một cây táo to, một cậu bé rất thích chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa dưới bóng mát của cây táo. Nó yêu cây táo và cây táo cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé bây giờ đã lớn và không còn chơi với cây táo mỗi ngày nữa.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu.
– Cây táo reo to: Hãy đến chơi với ta.
– Cháu không còn là trẻ con nữa. Cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa đâu. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi, và cháu đang cần tiền để mua chúng.
– Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả trái táo của ta mà đem đi bán, rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó hái tất cả trái trên cây và vui vẻ bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm:
– Hãy đến với ta.
– Cháu không còn có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?
– Ta xin lỗi, ta không có nhà, nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai đã chặt hết cành của cây táo. Cây táo mừng lắm, nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ là người có tuổi – quay lại, và cây táo vô cùng sung sướng.
– Hãy đến với ta.
– Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già rồi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một con thuyền không?
– Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa, và sẽ thấy thanh thản.
Chàng chặt thân cây táo làm thuyền. Và cậu chèo thuyền đi. Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
– Xin lỗi, con trai ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa.
Không còn trái táo.
– Cháu có còn răng đâu nữa mà ăn!
– Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
– Cháu đã quá già rồi.
– Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta – Cây táo nói trong nước mắt.
– Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghĩ. Cháu đã quá mệt mỏi theo năm tháng trôi qua.
– Ôi, thế thì gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến với ta.
– Chàng trai ngồi xuống, và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là hình ảnh về cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên chúng ta bỏ họ mà đi, và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ chúng ta để chúng ta được hạnh phúc. Còn bạn, mối tương quan của bạn thế nào?
(R. Veritas)