Để cảm ơn Thiên Chúa, con người có muôn vàn lý do để cảm ơn Ngài từ hơi thở sự sống cho đến những gì đang diễn ra trong cuộc sống. Thế nhưng thực tế đã và đang cho thấy con người rất mau quên ơn và vô ơn. Khi túng thiếu khó khăn thì chạy đến nhà thờ xin khấn, một khi qua cơn hoạn nạn ăn chơi vui mừng là chính còn chuyện tạ ơn Chúa thì tính sau. Đa số các di dân từ các nước khác nhập cư vào Hoa Kỳ đều bị ảnh hưởng rất nhiều. Kinh tế của nhiều gia đình tăng lên thì thời gian sinh hoạt với nhà thờ họ đạo lại giảm xuống. Đi làm mệt mỏi về chỉ muốn ăn uống nhậu nhẹt hay đi coi show cho thoải mái trong khi đó nhà thờ thì yên vắng tẻ nhạt.
Thật ra sau những buổi tiệc linh đình ồn ào, con người lại trở về với tĩnh lặng lẻ loi và khi đối diện với sự đơn côi một mình lúc đó con người mới nghiệm thấy tâm hồn luôn khao khát sự an ủi vỗ về của Thiên Chúa vì chỉ có Ngài mới đem lại cho tâm hồn sự bình an và hạnh phúc đích thực. Bởi thế, dù chúng ta sống trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa, tâm tình đầu tiên vẫn luôn là tạ ơn Thiên Chúa hơn là càm ràm than thân trách phận.
Trong thực tế, có tạ ơn hay càm ràm thì sự việc vẫn như vậy, nhưng khác biệt là người sống biết ơn Thiên Chúa sẽ sống với một tinh thần tích cực hơn những người sống vô ơn vì họ luôn sống trong cảm nghiệm hồng ân. Ngược lại, những kẻ vô ơn thường khó hài lòng với những gì mình đang có, điều mà kẻ khác mong muốn lại không được, bởi thế kẻ vô ơn luôn đi tìm kiếm những gì không thể có.
Biết ơn và cảm ơn là những chân lý sống rất căn bản. Rút ra từ kinh nghiệm người cùi được chữa lành trở về cảm ơn Chúa, trong tuần này chúng ta nên tập sống biết ơn qua những bữa ăn, không chỉ chúng ta làm dấu cảm ơn Chúa trước mỗi bữa cơm mà còn sau đó nữa. Cảm ơn Chúa vì Ngài đã ban cho sức khỏe và công ăn việc làm. Cảm ơn Ngài vì những đôi tay khéo nấu những món ăn ngon miệng. Điều quan trọng hơn hết chúng ta phải luôn cảm tạ Chúa là vì được làm con cái Ngài.