Ngày nào còn sống là ngày đó con người phải đối diện với những tính toán và chọn lựa. Lời Chúa hôm nay đưa chúng ta đến một sự chọn lựa có tính quyết đoán hơn: “bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta.” Ái chà căng quá!
Lời Chúa nghe có vẻ không mấy xuôi tai và hợp thời đại cho lắm. Người đời hôm nay dám bán cả danh dự và con người mình để tậu gia tài đời này. Trong khi đó, Chúa lại khuyên bỏ là sao? Người Kitô hữu cực đoan (fundamentalist) có thể chưa thực hành nổi điều này huống chi là những người Kitô hữu dung hoà. Ở đời, không có tiền cũng đồng nghĩa với không hiện hữu trong vũ trụ. Điển hình ở Mỹ này chưa bao giờ có chuyện mua thiếu mai trả. Tính tiền xong xòng phẳng mới lấy đồ ra khỏi cửa hàng. Nếu đọc Kinh Thánh mà chỉ hiểu theo nghĩa đen hoặc diễn giải theo bề nổi của mặt chữ thì Chúa Giêsu hoàn toàn không hợp lý. Cụm từ “bỏ tất cả” đặt chúng ta vào một vị trí ở ngã ba đường: quẹo trái hay phải (chọn Chúa hay thế gian). Lương tâm và lòng trí mỗi Kitô hữu cũng thừa hiểu điều này là phải chọn cho mình một hướng đi. Một khi đã xác định được cho mình một hướng đi thì tất cả mọi sự chung quanh chỉ là phụ họa hay phương tiện để giúp mình đi đến cùng đích. Khó khăn là ở chỗ đường dài vô tận mà sức người có hạn. Liệu những phương tiện phụ họa (vật chất) có làm chệch hướng đường đi?
Lạy Chúa, rất nhiều lần đứng trước những sức ép vô hình của cuộc sống, con vô tình và cố tình thỏa hiệp Ngài với mọi sự để thỏa mãn những đam mê và tính toán. Dần dần con đánh mất phương hướng của niềm tin và lý tưởng sống. Xin Chúa luôn gia tăng sức mạnh và ơn khoan ngoan cho con để con đi đúng hướng, về đúng nơi và chọn đúng Người. Amen.