(27.10.2022)– Ukraine là một nơi của hy vọng. Đây có lẽ là điều đáng ngạc nhiên trong tâm trí chúng ta khi chúng ta xem tin tức hoặc nghe các cuộc trò chuyện nghiêm túc trên TV. Nhưng thật ngạc nhiên đối với tôi, Ukraine vào tháng 9 năm 2022 đã bộc lộ mình là một nơi hy vọng.
Lviv: Thành phố cổ kính này chịu tác động của nhiều nền văn hóa trong hàng trăm năm đã chào đón tôi với thời tiết ngoạn mục. Mặt trời tháng 9 hoàn hảo với một màu sắc hoài cổ của “giờ vàng” Hollywood gần như không thể diễn tả được. Ai đó biết rất rõ về thành phố này đã dẫn tôi đến nhà thờ cổ kính của người Công Giáo Byzantine. Tòa nhà giống như chứng nhân của hàng triệu lời cầu nguyện trong suốt lịch sử lâu đời của nó. Khi chúng tôi bước vào, chúng tôi thấy một linh mục ẩn sau những cánh cửa được trang trí công phu của bàn thờ phía đông, đang xức dầu Thánh cho các bệnh nhân. Mùi hương và hợp âm của bài thánh ca Byzantine tràn ngập khắp không gian, giống như thời gian tự nó dừng lại ở chính nơi này, hoặc có thể đúng hơn là Đấng vượt thời gian và vượt không gian đang hiện diện mà không có ý định di chuyển.
Bucha: Những người bạn của tôi đã dẫn tôi đến một thị trấn nhỏ. Trời mưa và bầu trời xám xịt. Người hướng dẫn yêu cầu tôi đi bộ qua một bãi cỏ ướt bên cạnh tòa nhà đang xây dở của một nhà thờ phương Đông hiện đại. Tại bãi cỏ này, chính quyền Ukraine đã tìm thấy thi thể đàn ông, phụ nữ và trẻ em sau khi quân xâm lược Nga phải rút lui và từ bỏ hy vọng kiểm soát Kyiv. Có thể nói gì ở một nơi Chúa cũng ngậm ngùi như thế này, ngoài lời cầu nguyện? Làm thế nào chúng ta có thể bắt đầu nắm bắt được tầm quan trọng của sự kiện vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của mọi người? Ai đó đã mang đến một tác phẩm điêu khắc bằng đá nhỏ về Đức Mẹ Maria, Người Mẹ Sầu Bi, đang ôm Con của mình theo phong cách rất Byzantine.
Borodyanka: Ở giữa thị trấn cách đây chỉ vài tháng còn là một bãi chiến trường với những tòa nhà bị đốt cháy và tượng đài bị bắn, một người phụ nữ qua đường đang đưa một đôi tất mới cho một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần với ba con chó. Cử chỉ tự nó tạo ra một hình ảnh cảm động, nhưng ở đây ở Borodyanka còn nhiều điều hơn thế nữa về câu chuyện đó. Người phụ nữ bị bệnh tâm thần và những con chó của cô ấy đã tìm kiếm những người bị chôn vùi dưới đống đổ nát của các tòa nhà bị phá hủy, và khi họ không thể đào lên và lực lượng tuần tra của Nga ngăn cản bất cứ ai giúp đỡ, cô ấy sẽ bí mật mang theo nước và thức ăn. Bây giờ những người hàng xóm đang trả ơn bằng cách chăm sóc cô ấy, dù chỉ bằng những cử chỉ nhỏ nhặt như thế này.
Fastiv: Cung thánh của nhà thờ với các biểu tượng đáng ngạc nhiên của Thánh Martin de Porres và Mẹ Teresa của Calcutta. Ở nơi này nhiều năm trước, những linh mục, tu sĩ Dòng Đa Minh sống trong các container khi các công nhân xây dựng bắt đầu xây dựng lại một nhà thờ và tạo ra một trại trẻ mồ côi cho trẻ em địa phương. Giờ đây, nhiều năm sau, những đứa trẻ đã lớn và dưới sự chỉ đạo không mệt mỏi của Cha Misha, đã xây dựng Ngôi nhà Martin de Porres. Ngôi nhà này trong thời chiến tranh đã trở thành nơi nương tựa, hy vọng của hàng trăm con người và vẫn tỏa đi khắp vùng với tình nguyện viên, lương thực, vật dụng, với những lễ hội rong ruổi khắp các làng để cho con cháu có chút tuổi trẻ. Họ thậm chí còn có một xe tải thực phẩm phục vụ bánh mì kẹp thịt!
(Lược theo Đặng Tự Do, Vietcatholic News)