Thánh Camillô sinh năm 1550, tại Bucchianicô, thuộc giáo phận Chieti, trong một gia đình quyền quý miền Lellis. Thời niên thiếu, ngài gia nhập quân đội và bắt đầu đua đòi ăn chơi phóng túng. Từ năm 20 đến năm 25 tuổi, ngài đã sống một quãng đờ sa đọa. Kết cuộc ngài phải vào nằm bệnh viện thánh Giacôbê tại Rôma. Những đau khổ rên xiết của các bệnh nhân đã khiến ngài xúc động sâu xa. Lời Chúa Giêsu như còn vang dội bên tai ngài: “Ta đau yếu và các con đã thăm viếng”. Những lời đó đã thắp lên trong tim ngài một ngọn lửa yêu thương đối với người đau khổ. Bởi đó ngài đã tình nguyện giúp việc tại bệnh viện và xin gia nhập dòng Phanxicô. Ðã hai lần xin xuất tu nhưng cả hai lần ngài đều xin nhập lại, và được chấp thuận. Cuối cùng, ngài thụ phong linh mục để giúp đỡ những kẻ bệnh tật (1582). Do lời khấn thứ 4 rất nghiêm khắc, người tu sĩ buộc phải dấn thân hoàn toàn cho bệnh nhân bất chấp bệnh truyền nhiễm, vì đó là tiếng mời gọi của lòng nhân từ Chúa.
Ngài qua đời vào ngày 14/7/1614. Ðức Giáo Hoàng Lêô XIII phong ngài lên bậc Hiển Thánh và đặt ngài làm đấng bảo trợ các bệnh viện và người ốm đau.
(Theo nhóm truyền giáo Châu, Kiên, Long, Đà Lạt)