Cách đây gần 5 năm, cái chết của bé gái 2 tuổi Yue Yue ở Quảng Châu, Trung Quốc, đã gây chấn động và thức tỉnh biết bao lương tâm con người trên thế giới trước sự vô cảm của con người trong một xã hội phát triển kinh tế thị trường. Đoạn video ghi lại bé đã bị hai chiếc xe van đụng. Trong quãng thời gian hơn 7 phút bé nằm hấp hối trong vũng máu, không một tài xế nào quay lại. Có ít nhất 18 người đi đường đã đứng lại ngó rồi lặng lẽ bỏ đi. Cuối cùng, bé đã được một phụ nữ nhặt rác đến cứu, nhưng bé vẫn không thoát khỏi được định mệnh. Sau đó, dư luận đã bàn tán xôn xao trên mọi vấn đề liên quan đến sự lãnh đạm của lương tâm. Thiện nguyện kim cũng dồn dập đổ về gia đình bé. Tất cả đều vô nghĩa và quá trễ! Theo kết quả thăm dò của tờ China Youth Daily, 88% dư luận cho rằng sự vô cảm là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Yue Yeu và 71% cho rằng lý do những người không ra tay giúp bé vì họ sợ bị liện lụy (China.org.cn. 2 November 2011).
Quay sang bài Phúc Âm tuần này, Ladarô và bé Yue Yeu đều có chung một số phận hẩm hiu. Họ là những nạn nhận của sự vô cảm. Giả như cả hai đều được mọi người chung quanh quan tâm đoái hoài đến thì ít ra cuộc đời họ cũng vơi đi phần nào những đau đớn tuổi hờn. Nếu so sánh người phú hộ với các đại gia đỏ thời nay, có lẽ người phú hộ trong Phúc Âm còn có phúc hơn nhiều vì ông ấy đã không xua đuổi hay đánh đập Ladarô như bao kẻ giàu có coi rẻ mạng người. Cuối cùng, hỏa ngục vẫn là điểm hẹn dành riêng cho những con người vô cảm vì sự vô cảm tự chính nó đã là hỏa ngục.
Để hiệp thông và thông cảm với hàng triệu Ladarô và Yue Yue khác trên toàn thế giới, mỗi người chúng ta có thể hy sinh bỏ bớt những tiêu xài phung phí hằng ngày. San sẻ một bao gạo với những kẻ bần cùng đói khổ chung quanh tuy nhỏ trên vật chất, nhưng vô giá trên tinh thần.