Tính khí con người thường hay thay đổi lên xuống xoành xoạch và bất ngờ. Tôi không biết mấy bà vợ của các ông ngoài kia như thế nào, nhưng làm việc chung với một vài bà thư ký trong giáo xứ nhiều lần tôi phải học cách của Chúa ở đoạn cuối của Phúc Âm: “Nhưng Người rẽ qua giữa họ mà đi.” Đi chỗ khác cho yên, ở lại bị nhiễm phiền. Đoạn đầu mọi người có vẻ hồ hởi thán phục Chúa, nhưng sau khi Ngài nói lên sự thật thì tính khí họ đã thay đổi cách đột ngột.
Đó là chuyện bình thường hằng ngày vì con người ai cũng thích nghe những gì mình muốn nghe. Một trong những nét văn minh của các quốc gia Tây phương là sự thiện chí lắng nghe những ý kiến phê bình và phản hồi. Sau khi nghe phê bình, họ còn tự xét hoặc kiểm định lại chính mình để biết mình đang ở đâu và khắc phục những khuyết điểm đó như thế nào. Trong khi đó, các quốc gia Cộng sản độc tài vẫn khư khư ôm chặt lối suy nghĩ quê mùa: thuận ta thì sống mà nghịch ta thì chết. Biết là chói tai người nghe nhưng Chúa Giêsu vẫn thực thi sứ mệnh ngôn xứ của Ngài, nói thẳng nói thật giữa ban ngày. Khi sự thù hằn có vẻ leo thang, Ngài đã xuống thang rẽ qua giữa họ mà đi vì có phân bua hay tranh chấp thì cũng chẳng đi đến đâu khi cái định kiến trong đầu đã đóng băng.
Qua Lời Chúa hôm nay, có hai thách đố đang chờ đợi chúng ta: (1) Chúng ta có sẵn sàng muốn lắng nghe những phê bình về chính mình không? (2) Chúng ta có sẵn sàng giúp đỡ góp ý nói thẳng, nói thật với bạn mình không? Tuân Tử có câu: “Người chê ta mà chê phải là thầy của ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy.”