Suy Niệm: Ðức Giêsu đến Bêtania để cho Lazarô chết bốn ngày sống lại. Ngài tuyên bố với Mácta rằng: “Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin Ta dầu có chết cũng sẽ được sống. “Ðức Giêsu là sự sống. Trong Ngài chúng ta mới được hạnh phúc, được trường sinh vĩnh cửu.
Muốn được sống đời đời với Ðức Giêsu, ngay từ đời này ta phải sống bằng sự sống của Ngài: Tức là sống trong ơn thánh, lãnh nhận các bí tích, thực thi bác ái, hy sinh và chuyên cần cầu nguyện.
Cầu Nguyện: Lạy Chúa Giêsu là sự sống và là sự phục sinh của chúng con. Xin Chúa dạy chúng con biết tìm kiếm cho mình sự sống vĩnh cửu ngay từ đời này. Theo gương Chúa, chúng con dám từ bỏ con người ích kỷ và tận tâm tìm kiếm Chúa bằng đời sống cầu nguyện, hy sinh, và bác ái. Amen.
Nhật 5 Mùa Chay – Năm A
Bài Ðọc I: Ed 37, 12-14 “Ta sẽ cho các ngươi thần trí của Ta, và các ngươi sẽ được sống”.
Trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Ðây Chúa là Thiên Chúa phán: “Hỡi dân Ta, này Ta sẽ mở cửa mồ các ngươi, Ta sẽ kéo các ngươi ra khỏi mồ và dẫn dắt các ngươi vào đất Israel. Hỡi dân Ta, các ngươi sẽ biết Ta là Chúa, lúc Ta mở cửa mồ các ngươi, và kéo các ngươi ra khỏi mồ, Ta sẽ cho các ngươi thần trí của Ta, và các ngươi sẽ được sống, Ta sẽ cho các ngươi an cư trên đất các ngươi, và các ngươi biết rằng: Ta là Chúa, chính Ta đã phán và đã thi hành”. Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 129, 1-2. 3-4ab. 4c-6. 7-8 Ðáp: Bởi vì Chúa rộng lượng từ bi, và Chúa rất giàu ơn cứu độ (c. 7).
Xướng: 1) Từ vực sâu, lạy Chúa, con kêu lên Chúa. Lạy Chúa, xin nghe tiếng con cầu; dám xin Chúa hãy lắng tai, hầu nghe thấu tiếng van nài của con. – Ðáp.
2) Nếu Chúa con nhớ hoài sự lỗi, lạy Chúa, nào ai chịu nổi được ư? Nhưng Chúa thường rộng lượng thứ tha, để cho thiên hạ tôn thờ kính yêu. – Ðáp.
3) Con hy vọng rất nhiều vào Chúa, linh hồn con trông cậy ở lời Ngài. Linh hồn con mong đợi Chúa con, hơn người lính gác mong trời rạng đông. – Ðáp.
4) Hơn người lính gác mong hừng đông dậy. Israel đang mong đợi Chúa con: Bởi vì Chúa rộng lượng từ bi, và Chúa rất giàu ơn cứu độ. Và chính Ngài sẽ giải thoát Israel cho khỏi mọi điều gian ác. – Ðáp.
Bài Ðọc II: Rm 8, 8-11 “Thánh Thần của Ðấng làm cho Ðức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại ở trong anh em”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, những kẻ sống theo xác thịt, thì không thể đẹp lòng Chúa. Còn anh em, anh em không sống theo xác thịt, nhưng sống theo tinh thần, nếu thật sự Thánh Thần Chúa ở trong anh em. Nếu ai không có Thánh Thần của Ðức Kitô, thì kẻ ấy không thuộc về Người. Nhưng nếu Ðức Kitô ở trong anh em, cho dù thân xác đã chết vì tội, nhưng tinh thần vẫn sống vì đức công chính. Và nếu Thánh Thần của Ðấng đã làm cho Ðức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại ở trong anh em, thì Ðấng đã làm cho Ðức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại cũng cho xác phàm hay chết của anh em được sống, nhờ Thánh Thần Người ngự trong anh em. Ðó là lời Chúa.
Câu Xướng Trước Phúc Âm: Ga 11, 25a và 26 Chúa phán: “Ta là sự sống lại và là sự sống; ai tin Ta, sẽ không chết đời đời”.
Phúc Âm: Ga 11, 1-45 “Ta là sự sống lại và là sự sống”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, có một người đau liệt tên là Ladarô, ở Bêtania, làng quê của Maria và Martha. (Maria này chính là người đã xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Em trai bà là Ladarô lâm bệnh). Vậy hai chị sai người đến thưa Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, người Thầy yêu đau liệt”. Nghe tin ấy, Chúa Giêsu liền bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết, nhưng để làm sáng danh Thiên Chúa và do đó Con Thiên Chúa sẽ được vinh hiển”.
Chúa Giêsu thương Martha và em là Maria và Ladarô. Khi hay tin ông này đau liệt, Người còn lưu lại đó hai ngày. Rồi Người bảo môn đệ: “Chúng ta hãy trở lại xứ Giuđêa”. Môn đệ thưa: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm ném đá Thầy, mà Thầy lại trở về đó ư?” Chúa Giêsu đáp: “Một ngày lại chẳng có mười hai giờ sao? Nếu ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì người ta thấy ánh sáng mặt trời; nhưng kẻ đi ban đêm sẽ vấp ngã vì không có ánh sáng”. Người nói thế, rồi lại bảo họ: “Ladarô bạn chúng ta đang ngủ, dầu vậy Ta đi đánh thức ông”. Môn đệ thưa: “Thưa Thầy, nếu ông ta ngủ, ông sẽ khoẻ lại”. Chúa Giêsu có ý nói về cái chết của Ladarô, nhưng môn đệ lại nghĩ Người nói về giấc ngủ. Bấy giờ Chúa Giêsu mới nói rõ: “Ladarô đã chết. Nhưng Ta mừng cho các con, vì Ta không có mặt ở đó để các con tin. Vậy chúng ta hãy đi đến nhà ông”. Lúc đó Tôma, cũng có tên là Ðiđimô, nói với đồng bạn: “Chúng ta cũng đi để cùng chết với Người”.
Ðến nơi, Chúa Giêsu thấy Ladarô đã được an táng bốn ngày rồi. (Bêtania chỉ cách Giêrusalem chừng mười lăm dặm). Nhiều người Do-thái đến nhà Martha và Maria để an ủi hai bà vì người em đã chết. Khi hay tin Chúa Giêsu đến, Martha đi đón Người, còn Maria vẫn ngồi nhà. Martha thưa Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, nếu Thầy có mặt ở đây thì em con không chết. Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, con biết Thầy xin gì cùng Thiên Chúa, Thiên Chúa cũng sẽ ban cho Thầy”. Chúa Giêsu nói: “Em con sẽ sống lại”. Martha thưa: “Con biết ngày tận thế, khi kẻ chết sống lại, thì em con sẽ sống lại”. Chúa Giêsu nói: “Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin Ta, dầu có chết cũng sẽ được sống. Và kẻ nào sống mà tin Ta, sẽ không chết bao giờ. Con có tin điều đó không?” Bà thưa: “Thưa Thầy, vâng, con đã tin Thầy là Ðấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống đã đến trong thế gian”.
Nói xong bà về gọi Maria em gái bà và nói thầm với em rằng: “Thầy ở ngoài kia, Thầy gọi em”. Nghe vậy, Maria vội vàng đứng dậy và đi đến cùng Chúa. Vì lúc đó Chúa Giêsu chưa vào trong làng, Người còn đang đứng ở nơi Martha đã gặp Người. Những người Do-thái cùng ở trong nhà với Maria và an ủi bà, khi thấy bà vội vã đứng dậy ra đi, họ cũng đi theo bà, tưởng rằng bà đi ra khóc ngoài mộ. Vậy khi Maria đến chỗ Chúa Giêsu đứng, thấy Người, bà liền sấp mình xuống dưới chân Người và nói: “Thưa Thầy, nếu Thầy có mặt đây, thì em con không chết”. Khi thấy bà khóc nức nở và những người Do-thái theo bà cũng khóc, Chúa Giêsu thổn thức và xúc động. Người hỏi: “Ðã an táng Ladarô ở đâu?” Họ thưa: “Thưa Thầy, xin đến mà xem”. Chúa Giêsu rơi lệ. Người Do-thái liền nói: “Kìa, xem Ngài thương ông ấy biết bao!” Nhưng có mấy kẻ trong đám nói: “Ông ấy đã mở mắt người mù từ khi mới sinh mà không làm được cho người này khỏi chết ư?” Chúa Giêsu lại xúc động; Người đi đến mộ. Mộ đó là một hang nhỏ có tảng đá đậy trên. Chúa Giêsu bảo: “Hãy đẩy tảng đá ra”. Martha là chị người chết, thưa: “Thưa Thầy, đã nặng mùi rồi vì đã bốn ngày”. Chúa Giêsu lại nói: “Ta đã chẳng bảo con rằng: Nếu con tin, thì con sẽ xem thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” Thế là người ta cất tảng đá ra. Chúa Giêsu ngước nhìn lên và nói: “Lạy Cha, Con cảm tạ Cha đã nhậm lời Con. Con biết Cha hằng nghe lời Con, nhưng Con nói lên vì những người đứng xung quanh đây, để họ tin rằng Cha đã sai Con”. Nói rồi, Người kêu lớn tiếng: “Ladarô! Hãy ra đây!” Người đã chết đi ra, chân tay còn quấn những mảnh vải, trên mặt quấn khăn liệm. Chúa Giêsu bảo: “Hãy cởi ra cho anh ấy đi”.
Một số người Do-thái đến thăm Maria, khi được chứng kiến những việc Chúa Giêsu làm, thì đã tin vào Người. Ðó là lời Chúa.
Hoặc đọc bài vắn này: Ga 11, 3-7. 17. 20-27. 33b-45 Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, hai chị em của Ladarô sai người đến thưa Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, người Thầy yêu đau liệt”. Nghe tin ấy, Chúa Giêsu liền bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết, nhưng để làm sáng danh Thiên Chúa và do đó Con Thiên Chúa sẽ được vinh hiển”.
Chúa Giêsu thương Martha và em là Maria và Ladarô. Khi hay tin ông này đau liệt, Người còn lưu lại đó hai ngày. Rồi Người bảo môn đệ: “Chúng ta hãy trở lại xứ Giuđêa”.
Ðến nơi, Chúa Giêsu thấy Ladarô đã được an táng bốn ngày rồi. Khi hay tin Chúa Giêsu đến, Martha đi đón Người, còn Maria vẫn ngồi nhà. Martha thưa Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, nếu Thầy có mặt ở đây thì em con không chết. Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, con biết Thầy xin gì cùng Thiên Chúa, Thiên Chúa cũng sẽ ban cho Thầy”. Chúa Giêsu nói: “Em con sẽ sống lại”. Martha thưa: “Con biết ngày tận thế, khi kẻ chết sống lại, thì em con cũng sẽ sống lại”. Chúa Giêsu nói: “Ta là sự sống lại và là sự sống. Ai tin Ta, dầu có chết cũng sẽ được sống. Và kẻ nào sống mà tin Ta, sẽ không chết bao giờ. Con có tin điều đó không?” Bà thưa: “Thưa Thầy: vâng, con đã tin Thầy là Ðấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống đã đến trong thế gian”.
Người xúc động và hỏi: “Ðã an táng Ladarô ở đâu?” Họ thưa: “Thưa Thầy, xin đến mà xem”. Chúa Giêsu rơi lệ. Người Do-thái liền nói: “Kìa, xem Ngài thương ông ấy biết bao!” Nhưng có mấy kẻ trong đám nói: “Ông ấy đã mở mắt người mù từ khi mới sinh mà không làm được cho người này khỏi chết ư?” Chúa Giêsu lại xúc động; Người đi đến mộ.
Mộ đó là một hang nhỏ có tảng đá đậy trên. Chúa Giêsu bảo: “Hãy đẩy tảng đá ra”. Martha là chị người chết, thưa: “Thưa Thầy, đã nặng mùi rồi vì đã bốn ngày”. Chúa Giêsu lại nói: “Ta đã chẳng bảo con rằng: Nếu con tin, thì con sẽ xem thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” Thế là người ta cất tảng đá ra. Chúa Giêsu ngước nhìn lên và nói: “Lạy Cha, Con cảm tạ Cha đã nhậm lời Con. Con biết Cha hằng nghe lời Con. Nhưng Con nói lên vì những người đứng xung quanh đây, để họ tin rằng Cha đã sai Con”. Nói rồi, Người kêu lớn tiếng: “Ladarô! Hãy ra đây!” Người đã chết đi ra, chân tay còn quấn những mảnh vải, trên mặt quấn khăn liệm. Chúa Giêsu bảo: “Hãy cởi ra cho anh ấy đi”.
Một số người Do-thái đến thăm Maria, khi được chứng kiến những việc Chúa Giêsu làm, thì đã tin vào Người. Ðó là lời Chúa.
LỜI NGUYỆN CHUNG
Chủ tế: Anh chị em thân mến! Đức Giêsu chính là Thiên Chúa quyền năng. Chỉ trong Ngài, con người mới thật sự hạnh phúc và được trường sinh vĩnh cửu. Chúng ta chúc tụng Chúa và thành khẩn dâng lời cầu xin:
1. Chúa phán: “Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin Ta sẽ không chết bao giờ”. Chúng ta cùng cầu xin cho Chúa cho mọi thành phần dân Chúa/ đang hiệp thông vào cuộc tử nạn và phục sinh của Chúa Giêsu, nhận ra giá trị của sự sống đời đời, để không ngừng chết đi cho con người cũ, và hân hoan bướcvào cuộc sống mới.
2. “Những kẻ sống theo xác thịt, thì không thể đẹp lòng Chúa”. Chúng ta cùng cầu xin cho các Kitô hữu luôn biết tỉnh thức, sẵn sàng và tích cực chuẩn bị cho đời sau bằng cách sống khiêm nhường, độ lượng, chan hòa tình bác ái yêu thương.
- Hiệp cùng Đức Thánh Cha, chúng ta cùng cầu xin Chúa cho Giáo hội tại Trung Quốc luôn luôn trung thành với Tin Mừng và ngày càng hợp nhất hơn.
4. Thánh Phaolô đã nói: “Ai sống theo xác thịt, tội lỗi, thì dù có sống cũng như chết”. Chúng ta cùng cầu xin Chúa cho mỗi người trong cộng đoàn chúng ta/ can đảm gỡ mình ra khỏi những thú vui mau qua trần thế, và dọn lòng ăn năn sám hối trong Mùa Chay thánh này.
Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu, chúng con cảm tạ Chúa đã hy sinh thân mình để đem lại cho chúng con sự sống vĩnh cửu. Xin củng cố thêm niềm tin- cậy- mến để chúng con biết khát khao cuộc sống đời sau, và tận dụng thời gian ở đời này làm những việc tốt lành thánh thiện, hầu xứng đáng được vào hưởng phúc trường sinh trong Chúa là Đấng hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.[/one_half]
[one_half]
Gospel Jn 11:1-45
Now a man was ill, Lazarus from Bethany,
the village of Mary and her sister Martha.
Mary was the one who had anointed the Lord with perfumed oil
and dried his feet with her hair;
it was her brother Lazarus who was ill.
So the sisters sent word to him saying,
“Master, the one you love is ill.”
When Jesus heard this he said,
“This illness is not to end in death,
but is for the glory of God,
that the Son of God may be glorified through it.”
Now Jesus loved Martha and her sister and Lazarus.
So when he heard that he was ill,
he remained for two days in the place where he was.
Then after this he said to his disciples,
“Let us go back to Judea.”
The disciples said to him,
“Rabbi, the Jews were just trying to stone you,
and you want to go back there?”
Jesus answered,
“Are there not twelve hours in a day?
If one walks during the day, he does not stumble,
because he sees the light of this world.
But if one walks at night, he stumbles,
because the light is not in him.”
He said this, and then told them,
“Our friend Lazarus is asleep,
but I am going to awaken him.”
So the disciples said to him,
“Master, if he is asleep, he will be saved.”
But Jesus was talking about his death,
while they thought that he meant ordinary sleep.
So then Jesus said to them clearly,
“Lazarus has died.
And I am glad for you that I was not there,
that you may believe.
Let us go to him.”
So Thomas, called Didymus, said to his fellow disciples,
“Let us also go to die with him.”
When Jesus arrived, he found that Lazarus
had already been in the tomb for four days.
Now Bethany was near Jerusalem, only about two miles away.
And many of the Jews had come to Martha and Mary
to comfort them about their brother.
When Martha heard that Jesus was coming,
she went to meet him;
but Mary sat at home.
Martha said to Jesus,
“Lord, if you had been here,
my brother would not have died.
But even now I know that whatever you ask of God,
God will give you.”
Jesus said to her,
“Your brother will rise.”
Martha said to him,
“I know he will rise,
in the resurrection on the last day.”
Jesus told her,
“I am the resurrection and the life;
whoever believes in me, even if he dies, will live,
and everyone who lives and believes in me will never die.
Do you believe this?”
She said to him, “Yes, Lord.
I have come to believe that you are the Christ, the Son of God,
the one who is coming into the world.”
When she had said this,
she went and called her sister Mary secretly, saying,
“The teacher is here and is asking for you.”
As soon as she heard this,
she rose quickly and went to him.
For Jesus had not yet come into the village,
but was still where Martha had met him.
So when the Jews who were with her in the house comforting her
saw Mary get up quickly and go out,
they followed her,
presuming that she was going to the tomb to weep there.
When Mary came to where Jesus was and saw him,
she fell at his feet and said to him,
“Lord, if you had been here,
my brother would not have died.”
When Jesus saw her weeping and the Jews who had come with her weeping,
he became perturbed and deeply troubled, and said,
“Where have you laid him?”
They said to him, “Sir, come and see.”
And Jesus wept.
So the Jews said, “See how he loved him.”
But some of them said,
“Could not the one who opened the eyes of the blind man
have done something so that this man would not have died?”
So Jesus, perturbed again, came to the tomb.
It was a cave, and a stone lay across it.
Jesus said, “Take away the stone.”
Martha, the dead man’s sister, said to him,
“Lord, by now there will be a stench;
he has been dead for four days.”
Jesus said to her,
“Did I not tell you that if you believe
you will see the glory of God?”
So they took away the stone.
And Jesus raised his eyes and said,
“Father, I thank you for hearing me.
I know that you always hear me;
but because of the crowd here I have said this,
that they may believe that you sent me.”
And when he had said this,
He cried out in a loud voice,
“Lazarus, come out!”
The dead man came out,
tied hand and foot with burial bands,
and his face was wrapped in a cloth.
So Jesus said to them,
“Untie him and let him go.”
Now many of the Jews who had come to Mary
and seen what he had done began to believe in him. [/one_half]
Daily Reading & Meditation
1 Now a certain man was ill, Lazarus of Bethany, the village of Mary and her sister Martha. 2 It was Mary who anointed the Lord with ointment and wiped his feet with her hair, whose brother Lazarus was ill. 3 So the sisters sent to him, saying, “Lord, he whom you love is ill.” 4 But when Jesus heard it he said, “This illness is not unto death; it is for the glory of God, so that the Son of God may be glorified by means of it.”
5 Now Jesus loved Martha and her sister and Lazarus. 6 So when he heard that he was ill, he stayed two days longer in the place where he was. 7 Then after this he said to the disciples, “Let us go into Judea again.” 8 The disciples said to him, “Rabbi, the Jews were but now seeking to stone you, and are you going there again?” 9 Jesus answered, “Are there not twelve hours in the day? If any one walks in the day, he does not stumble, because he sees the light of this world. 10 But if any one walks in the night, he stumbles, because the light is not in him.” 11 Thus he spoke, and then he said to them, “Our friend Lazarus has fallen asleep, but I go to awake him out of sleep.” 12 The disciples said to him, “Lord, if he has fallen asleep, he will recover.” 13 Now Jesus had spoken of his death, but they thought that he meant taking rest in sleep. 14 Then Jesus told them plainly, “Lazarus is dead; 15 and for your sake I am glad that I was not there, so that you may believe. But let us go to him.” 16 Thomas, called the Twin, said to his fellow disciples, “Let us also go, that we may die with him.”
17 Now when Jesus came, he found that Lazarus had already been in the tomb four days. 18 Bethany was near Jerusalem, about two miles off, 19 and many of the Jews had come to Martha and Mary to console them concerning their brother. 20 When Martha heard that Jesus was coming, she went and met him, while Mary sat in the house. 21 Martha said to Jesus, “Lord, if you had been here, my brother would not have died. 22 And even now I know that whatever you ask from God, God will give you.” 23 Jesus said to her, “Your brother will rise again.” 24 Martha said to him, “I know that he will rise again in the resurrection at the last day.” 25 Jesus said to her, “I am the resurrection and the life; he who believes in me, though he die, yet shall he live, 26 and whoever lives and believes in me shall never die. Do you believe this?” 27 She said to him, “Yes, Lord; I believe that you are the Christ, the Son of God, he who is coming into the world.”
28 When she had said this, she went and called her sister Mary, saying quietly, “The Teacher is here and is calling for you.” 29 And when she heard it, she rose quickly and went to him. 30 Now Jesus had not yet come to the village, but was still in the place where Martha had met him. 31 When the Jews who were with her in the house, consoling her, saw Mary rise quickly and go out, they followed her, supposing that she was going to the tomb to weep there. 32 Then Mary, when she came where Jesus was and saw him, fell at his feet, saying to him, “Lord, if you had been here, my brother would not have died.” 33 When Jesus saw her weeping, and the Jews who came with her also weeping, he was deeply moved in spirit and troubled; 34 and he said, “Where have you laid him?” They said to him, “Lord, come and see.” 35 Jesus wept. 36 So the Jews said, “See how he loved him!” 37 But some of them said, “Could not he who opened the eyes of the blind man have kept this man from dying?”
38 Then Jesus, deeply moved again, came to the tomb; it was a cave, and a stone lay upon it. 39 Jesus said, “Take away the stone.” Martha, the sister of the dead man, said to him, “Lord, by this time there will be an odor, for he has been dead four days.” 40 Jesus said to her, “Did I not tell you that if you would believe you would see the glory of God?” 41 So they took away the stone. And Jesus lifted up his eyes and said, “Father, I thank you that you have heard me. 42 I knew that you always hear me, but I have said this on account of the people standing by, that they may believe that you sent me.” 43 When he had said this, he cried with a loud voice, “Lazarus, come out.” 44 The dead man came out, his hands and feet bound with bandages, and his face wrapped with a cloth. Jesus said to them, “Unbind him, and let him go.” 45 Many of the Jews therefore, who had come with Mary and had seen what he did, believed in him;
Old Testament Reading: Ezekiel 37:12-14
12 Therefore prophesy, and say to them, Thus says the Lord GOD: Behold, I will open your graves, and raise you from your graves, O my people; and I will bring you home into the land of Israel. You shall know that I am the Lord, when I open your graves, and raise you from your graves, O my people. And I will put my Spirit within you, and you shall live.”
Meditation: If a true “friend loves at all times” (Proverbs 17:17), why did Jesus delay in coming to Lazarus’ home when he knew that his friend was gravely ill? Jesus certainly loved Lazarus and his two sisters and he often stayed in their home at Bethany. But to the surprise of his friends and disciples, Jesus did not go right away to Bethany when he was called. Jesus explained that Lazarus’ sickness would bring glory to God. The glory which Jesus had in mind, however, was connected with suffering and the cross. He saw the cross as his supreme glory and the way to glory in the kingdom of God. For Jesus there was no other way to glory except through the cross.
Jesus also knew that it was dangerous for him to travel anywhere near Jerusalem at this time, since the religious authorities in Jerusalem were plotting his destruction. Jesus, however, was willing to pay the price to help his friend. For Jesus to come to Jerusalem at Passover time was an act of courage. The explanation which Jesus gave to his disciples was simple and challenging at the same time. “Are there not twelve hours in the day?” In so many words he said: “There are enough hours in the day to do what one must do.” A day can neither be rushed nor extended. Its period is fixed.
Courage to act in the light of God’s truth
In God’s economy we each have our “day” whether it be short or long. While time is limited, there is enough for us to accomplish what God intends. God gives each of us our allotted portion in life. We can either waste it or use it to the utmost for God’s glory. Jesus did not let circumstances or pressure dictate what he would do. Nor did he permit others to dictate his actions or timetable. He took action of his own initiative and in his good time. Don’t we often try to get God to do things in our way and on our timetable?
Both the Romans and the Jews divided the day into twelve equal hours from sunrise to sunset. The day’s work and travel, however, ceased when the daylight was gone. If someone wanted to get their day’s work done, he had to do it before it got dark. Jesus made a spiritual analogy with our relationship with God. While the light of Christ is with us, we must live and walk in the truth and grace of his light. There’s a right time to make peace with God, and that time is now. When darkness comes, then judgment follows for those who refuse God and spurn his love.
When Jesus announced that Lazarus was dead and that he was going to Jerusalem, Thomas showed both his courage and pessimism. “Let us go, that we may die with him.” This courage, however, was not tempered with faith and hope in God’s promise to bring victory out of defeat. Even though Thomas was a witness to Lazarus’ resurrection, he betrayed his master when arrest and death stared him in the face. He doubted his master’s resurrection until Jesus showed him the wounds of his passion. God gives us faith, courage, and the strength we need to persevere through any trial and suffering we must face in this life. If we embrace our cross with faith and trust in God, then we, too, will see victory and glory in the end.
The hope of our resurrection
What is the significance of Jesus raising Lazarus from the dead? It is more than a miraculous event. It is a “sign” of God’s promise to raise up all who have died in Christ to everlasting life. That is why Jesus asked Martha if she believed in the resurrection from the dead. The Christian creed, which is the profession of our faith in God the Father, Son, and Holy Spirit and in the saving power of God, culminates in the proclamation of the resurrection of the dead on the last day and in life everlasting. This is our faith and our hope.
“If the Spirit of him who raised Jesus from the dead dwells in you, he who raised Christ Jesus from the dead will give life to your mortal bodies also through his Spirit which dwells in you” (Romans 8:11).
God gives us the power of his Holy Spirit that we may be made alive in Christ. Even now we can experience the power of the resurrection of the Lord Jesus in our personal lives. The Holy Spirit is ever ready to change and transform us into men and women of faith, hope, and love. Do you believe that the power of Jesus’ resurrection is at work in your life today? Let the Holy Spirit strengthen within you the life and joy of God and the hope of heaven.
God is my help
The name Lazarus means “God is my help”. Jesus’ parable about the poor man Lazarus, who died and was carried by the angels to Abraham’s bosom (Luke 16:19-31), ends with a warning: “If they do not hear Moses and the prophets, neither will they be convinced if some one should rise from the dead.” Through Lazarus’ sickness and subsequent death, God brought glory through his Son the Lord Jesus, who raised his friend from the dead in anticipation of his own death and resurrection. Our participation in the Lord’s Supper in the Eucharist already gives us a foretaste of Jesus’ transfiguration of our bodies.
Irenaeus, a second century church father states:
“Just as bread that comes from the earth, after God’s blessing has been invoked upon it, is no longer ordinary bread, but Eucharist, formed of two things, the one earthly and the other heavenly: so too our bodies, which partake of the Eucharist, are no longer corruptible, but possess the hope of resurrection”(Adv. Haeres. 4,18).
Psalm 27 ends with the great prayer of hope in the resurrection:
“I believe that I shall see the goodness of the Lord in the land of the living! Wait for the Lord; be strong, and let your heart take courage; yes, wait for the Lord!”
Do you find joy and hope in the resurrection of Jesus Christ?
“Lord Jesus Christ, you have ransomed us with your blood and restored us to life with the Father in heaven. May your resurrection be our hope as we long for the day when we will see you face to face in glory.”
Psalm 130:1-8
1 Out of the depths I cry to you, O LORD!
2 Lord, hear my voice! Let your ears be attentive to the voice of my supplications!
3 If you, O LORD, should mark iniquities, Lord, who could stand?
4 But there is forgiveness with you, that you may be feared.
5 I wait for the LORD, my soul waits, and in his word I hope;
6 my soul waits for the LORD more than watchmen for the morning, more than watchmen for the morning.
7 O Israel, hope in the LORD! For with the LORD there is steadfast love, and with him is plenteous redemption.
8 And he will redeem Israel from all his iniquities.
Daily Quote for Lent: Cross and Resurrection, by Augustine of Hippo, 354-430 A.D.
“Jesus’ cross is an example of painful toil. His resurrection is the reward of painful toil. In the cross He showed us how we are to bear suffering. In His resurrection He showed us what we are to hope for.” (excerpt from On the Creed 3,9)