Suy Niệm: Hai môn đệ của Ðức Giêsu đang trên đường về làng Emmau. Ðây có lẽ là một cuộc chạy trốn sau khi Ðức Giêsu bị bắt và bị giết. Ðường về Emmau xa hun hút, tâm tư hoang mang buồn rầu thất vọng! Hai ông lê bước mỏi mệt… Các ông không ngờ Ðức Giêsu đồng hành bên các ông, chuyện trò và giải thích Kinh Thánh cho các ông. Ðức Giêsu nỗ lực biến đổi tư tưởng mờ tối nơi các ông trên suốt hành trình.
Cầu Nguyện: Lạy Chúa Giêsu, trên dòng đời ngược, chúng con không thoát khỏi những lần chao đảo, những phút ngả nghiêng, hoang mang, thất vọng. Xin Chúa giúp chúng con nhìn thấy Chúa đang chia sẻ cuộc sống với chúng con, đang giơ tay giải thoát chúng con qua những anh chị em chung quanh, qua Giáo Hội của Chúa. Amen.
Chúa Nhật 3 Phục Sinh – Năm A
Bài Ðọc I: Cv 2, 14. 22-28 “Không thể nào để cho Người bị cầm giữ trong cõi chết”.
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong ngày lễ Ngũ Tuần, Phêrô cùng với mười một Tông đồ đứng ra, lên tiếng nói rằng: “Hỡi các người Do-thái và tất cả những ai ở Giêrusalem, xin hãy biết điều này và lắng nghe lời tôi! Hỡi những người Israel, hãy nghe những lời này: Ðức Giêsu Nadarét là người đã được Thiên Chúa chứng nhận giữa anh em bằng những việc vĩ đại, những điều kỳ diệu và những phép lạ mà Thiên Chúa đã dùng Người để thực hiện giữa anh em, như chính anh em đã biết. Theo như Thiên Chúa đã định và biết trước, Người đã bị nộp, và anh em đã dùng tay những kẻ độc ác mà hành hạ rồi giết đi. Sau khi bẻ gãy xiềng xích tử thần, Thiên Chúa đã giải thoát Người khỏi những đau khổ của cõi chết mà cho Người phục sinh, vì không thể nào để cho Người bị cầm giữ trong đó. Vì chưng Ðavít đã nói về Người rằng: ‘Tôi hằng chiêm ngưỡng Chúa trước mặt tôi, vì Người ở bên hữu tôi, để tôi không nao núng. Vì thế, lòng tôi hân hoan, miệng lưỡi tôi hát mừng, và xác tôi yên nghỉ trong niềm cậy trông: vì Chúa không để linh hồn tôi trong cõi chết, và không để Ðấng Thánh của Chúa thấy sự hư nát. Chúa đã cho tôi biết con đường sự sống và cho tôi đầy hân hoan tận hưởng nhan thánh Chúa'”. Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 15, 1-2a và 5. 7-8. 9-10. 11 Ðáp: Chúa sẽ chỉ cho con biết đường lối trường sinh (c. 11a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Xin bảo toàn con, lạy Chúa, vì con tìm nương tựa Chúa. Con thưa cùng Chúa: “Ngài là chúa tể con, Chúa là phần gia nghiệp và phần chén của con, chính Ngài nắm giữ vận mạng của con”. – Ðáp.
2) Con chúc tụng Chúa vì đã ban cho con lời khuyên bảo, đó là điều lòng con tự nhủ, cả những lúc đêm khuya. Con luôn luôn đặt Chúa ở trước mặt con, vì Chúa ngự bên hữu con, con sẽ không nao núng. – Ðáp.
3) Bởi thế lòng con vui mừng và linh hồn con hoan hỉ, ngay cả đến xác thịt của con cũng nằm nghỉ an toàn, vì Chúa chẳng bỏ rơi linh hồn con trong Âm phủ, cũng không để thánh nhân của Ngài thấy sự hư nát. – Ðáp.
4) Chúa sẽ chỉ cho con biết đường lối trường sinh, sự no đầy hoan hỉ ở trước thiên nhan, sự khoái lạc bên tay hữu Chúa tới muôn muôn đời! – Ðáp.
Bài Ðọc II: 1 Pr 1, 17-21 “Anh em được cứu độ bằng Máu châu báu của Ðức Kitô, Con Chiên tinh tuyền”.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phêrô Tông đồ.
Anh em thân mến, nếu anh em gọi Người là Cha, Ðấng không thiên vị ai khi xét đoán mỗi người theo việc họ làm, thì anh em hãy sống trong sự kính sợ suốt thời anh em còn lưu trên đất khách. Anh em biết rằng không phải bằng vàng bạc hay hư nát mà anh em đã được cứu chuộc khỏi nếp sống phù phiếm tổ truyền, nhưng bằng máu châu báu của Ðức Kitô, Con Chiên tinh tuyền, không tì ố. Người đã được tiền định trước khi tác thành vũ trụ và được tỏ bày trong thời sau hết vì anh em. Nhờ Người, anh em tin vào Thiên Chúa, Ðấng làm cho Người sống lại từ cõi chết, và ban vinh quang cho Người để anh em đặt cả lòng tin và niềm hy vọng nơi Thiên Chúa. Ðó là lời Chúa.
Alleluia: x. Lc 24, 32 Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa Giêsu, xin giải thích cho chúng con những lời Thánh Kinh; xin làm cho tâm hồn chúng con sốt sắng khi nghe Chúa nói với chúng con. – Alleluia.
Phúc Âm: Lc 24, 13-35 “Hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Ðang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” Một người tên là Clêophas trả lời: “Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay”. Chúa hỏi: “Việc gì thế?” Các ông thưa: “Sự việc liên can đến ông Giêsu quê thành Nadarét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật, đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ không gặp”.
Bấy giờ Người bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Ðấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?” Ðoạn Người bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn”. Người liền vào với các ông.
Ðang khi cùng các ông ngồi bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Ðoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: “Phải chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta, khi Người đi đường đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?” Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở về Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Họ bảo hai ông: “Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Simon”. Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào. Ðó là lời Chúa.
LỜI NGUYỆN CHUNG
Linh mục: Anh chị em thân mến, Đức Kitô Phục Sinh đã đến đồng hành với hai môn đệ trên đường Emmau. Ngài cũng đến để làm vững đức tin và thắp sáng hi vọng trong chúng ta nơi mỗi cử hành thánh lễ. Chúng ta cùng cảm tạ Chúa và dâng lời nguyện xin:
1. Chúa Giêsu đã dùng Kinh Thánh và Thánh Thể khơi dậy niềm tin cho hai môn đệ làng Emmau. Nhờ được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa và Thánh Thể, xin cho Tin Mừng Phục Sinh thúc bách mọi người trong Hội Thánh, biết nhiệt thành loan báo Đức Giêsu Phục Sinh.
2. Nhiều người hôm nay đức tin còn non yếu nên rất dễ lung lay khi gặp cảnh đau thương trong cuộc sống. Xin Chúa đỡ nâng, đồng hành với mỗi người, nhất là với những ai đang gặp đau khổ, như xưa Chúa đã đồng hành với hai môn đệ trên đường Emmau
3. “Anh em được cứu chuộc bằng máu châu báu của Đức Kitô”. Xin cho anh chị em lương dân vốn sống lương thiện ngày càng xác tín hơn sự hiện diện và tình thương của Đấng Tạo Hoá, để nhờ cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu, họ đáng hưởng ơn cứu độ muôn đời.
4. Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn. Chúng ta hiệp lời cầu xin Chúa ở lại với mỗi người trong cộng đoàn chúng ta, củng cố niềm tin và giúp chúng ta trở nên nhân chứng lòng thương xót của Chúa trước mặt mọi người.
Linh Mục: Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã mời gọi chúng con đến tham dự bàn tiệc Lời Chúa và Thánh Thể Chúa. Xin cho lòng chúng con nhờ đó luôn được tràn ngập hy vọng và bình an trên đường tiến về Quê Trời. Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời.
Gospel LK 24,13-35
That very day, the first day of the week,
two of Jesus’ disciples were going
to a village seven miles from Jerusalem called Emmaus,
and they were conversing about all the things that had occurred.
And it happened that while they were conversing and debating,
Jesus himself drew near and walked with them,
but their eyes were prevented from recognizing him.
He asked them,
“What are you discussing as you walk along?”
They stopped, looking downcast.
One of them, named Cleopas, said to him in reply,
“Are you the only visitor to Jerusalem
who does not know of the things
that have taken place there in these days?”
And he replied to them, “What sort of things?”
They said to him,
“The things that happened to Jesus the Nazarene,
who was a prophet mighty in deed and word
before God and all the people,
how our chief priests and rulers both handed him over
to a sentence of death and crucified him.
But we were hoping that he would be the one to redeem Israel;
and besides all this,
it is now the third day since this took place.
Some women from our group, however, have astounded us:
they were at the tomb early in the morning
and did not find his body;
they came back and reported
that they had indeed seen a vision of angels
who announced that he was alive.
Then some of those with us went to the tomb
and found things just as the women had described,
but him they did not see.”
And he said to them, “Oh, how foolish you are!
How slow of heart to believe all that the prophets spoke!
Was it not necessary that the Christ should suffer these things
and enter into his glory?”
Then beginning with Moses and all the prophets,
he interpreted to them what referred to him
in all the Scriptures.
As they approached the village to which they were going,
he gave the impression that he was going on farther.
But they urged him, “Stay with us,
for it is nearly evening and the day is almost over.”
So he went in to stay with them.
And it happened that, while he was with them at table,
he took bread, said the blessing,
broke it, and gave it to them.
With that their eyes were opened and they recognized him,
but he vanished from their sight.
Then they said to each other,
“Were not our hearts burning within us
while he spoke to us on the way and opened the Scriptures to us?”
So they set out at once and returned to Jerusalem
where they found gathered together
the eleven and those with them who were saying,
“The Lord has truly been raised and has appeared to Simon!”
Then the two recounted
what had taken place on the way
and how he was made known to them in the breaking of bread.
Daily Reading & Meditation
13 That very day two of them were going to a village named Emmaus, about seven miles from Jerusalem, 14 and talking with each other about all these things that had happened. 15 While they were talking and discussing together, Jesus himself drew near and went with them. 16 But their eyes were kept from recognizing him. 17 And he said to them, “What is this conversation which you are holding with each other as you walk?” And they stood still, looking sad. 18 Then one of them, named Cleopas, answered him, “Are you the only visitor to Jerusalem who does not know the things that have happened there in these days?” 19 And he said to them, “What things?” And they said to him, “Concerning Jesus of Nazareth, who was a prophet mighty in deed and word before God and all the people, 20 and how our chief priests and rulers delivered him up to be condemned to death, and crucified him. 21 But we had hoped that he was the one to redeem Israel. Yes, and besides all this, it is now the third day since this happened. 22 Moreover, some women of our company amazed us. They were at the tomb early in the morning 23 and did not find his body; and they came back saying that they had even seen a vision of angels, who said that he was alive. 24 Some of those who were with us went to the tomb, and found it just as the women had said; but him they did not see.” 25 And he said to them, “O foolish men, and slow of heart to believe all that the prophets have spoken! 26 Was it not necessary that the Christ should suffer these things and enter into his glory?” 27 And beginning with Moses and all the prophets, he interpreted to them in all the scriptures the things concerning himself.
28 So they drew near to the village to which they were going. He appeared to be going further, 29 but they constrained him, saying, “Stay with us, for it is toward evening and the day is now far spent.” So he went in to stay with them. 30 When he was at table with them, he took the bread and blessed, and broke it, and gave it to them. 31 And their eyes were opened and they recognized him; and he vanished out of their sight. 32 They said to each other, “Did not our hearts burn within us while he talked to us on the road, while he opened to us the Scriptures?” 33 And they rose that same hour and returned to Jerusalem; and they found the eleven gathered together and those who were with them, 34 who said, “The Lord has risen indeed, and has appeared to Simon!” 35 Then they told what had happened on the road, and how he was known to them in the breaking of the bread.
Meditation: Why was it difficult for the disciples to recognize the risen Lord? Jesus’ death scattered his disciples and shattered their hopes and dreams. They had hoped that he was the one to redeem Israel. They saw the cross as defeat and could not comprehend the empty tomb until the Lord Jesus appeared to them and gave them understanding.
Do you recognize the Risen Lord in his word and in the breaking of the bread?
Jesus chided the disciples on the road to Emmaus for their slowness of heart to believe what the Scriptures had said concerning the Messiah. They did not recognize the risen Jesus until he had broken bread with them. Do you recognize the Lord in his word and in the breaking of the bread?
St. Augustine of Hippo (354-430 AD) reflects on the dimness of their perception:
“They were so disturbed when they saw him hanging on the cross that they forgot his teaching, did not look for his resurrection, and failed to keep his promises in mind” (Sermon 235.1).”Their eyes were obstructed, that they should not recognize him until the breaking of the bread. And thus, in accordance with the state of their minds, which was still ignorant of the truth – that the Christ would die and rise again, their eyes were similarly hindered. It was not that the truth himself was misleading them, but rather that they were themselves unable to perceive the truth.” (From The Harmony of the Gospels, 3.25.72)
How often do we fail to recognize the Lord when he speaks to our hearts and opens his mind to us? The Risen Lord is ever ready to speak his word to us and to give us understanding of his ways. Do you listen attentively to the Word of God and allow his word to change and transform you?
“Lord Jesus Christ, open the eyes of my heart to recognize your presence with me and to understand the truth of your saving word. Nourish me with your life-giving word and with the bread of life.”
Psalm 16:1-2,5,7-11
1 Preserve me, O God, for in you I take refuge.
2 I say to the LORD, “You are my Lord; I have no good apart from you.”
5 The LORD is my chosen portion and my cup; you hold my lot.
7 I bless the LORD who gives me counsel; in the night also my heart instructs me.
8 I keep the LORD always before me; because he is at my right hand, I shall not be moved.
9 Therefore my heart is glad, and my soul rejoices; my body also dwells secure.
10 For you do not give me up to Sheol, or let your godly one see the Pit.
11 You show me the path of life; in your presence there is fullness of joy, in your right hand are pleasures for evermore.
A Daily Quote for the Easter season: The Easter Alleluia, by Augustine of Hippo, 354-430 A.D.
“Now therefore, brethren, we urge you to praise God. That is what we are all telling each other when we say Alleluia. You say to your neighbor, “Praise the Lord!” and he says the same to you. We are all urging one another to praise the Lord, and all thereby doing what each of us urges the other to do. But see that your praise comes from your whole being; in other words, see that you praise God not with your lips and voices alone, but with your minds, your lives and all your actions.” (excerpt from commentary on Psalm 148)
Uploads from WGPSG Thánh Lễ trực tuyến hằng ngày
ONLINE Video – Uploads from Daily TV Mass Thánh Lễ Hàng Ngày sau 6 giờ sáng Pacific Time USA (click here)