Suy Niệm – Chúa Nhật 25 Thường Niên – Ngày 18 Tháng 9 – Năm C – Daily Mass Thánh Lễ Online

Spread the love

Suy niệm: Nước Trời không thể mua bng sự bất chính, mánh mung, bằng ham mê tiền bạc làm giàu, nhưng Nước Trời xây dựng trên sự công chính, không mánh mung, không lừa đảo trục lợi, càng không được coi tiền bạc, của cải là chúa phải tôn thờ, tích trữ bằng bất cứ giá nào.

Cầu nguyện:  Lạy Chúa, Quê Trời là chốn thanh khiết, chỉ cưu mang con Chúa sống bằng tình yêu, bằng bác ái; trần gian như tham lam, độc ác, ăn chơi sa đọa đều phải loại bỏ. Xin cho chúng con biết sống sao để khỏi bị loại ra, sống vất vưởng khổ ải muôn đời, nhưng được Chúa thương, cho vào hưởng hạnh phúc bên Cha đời đời. Xin Chúa giúp chúng con.[one_half]

CHÚA NHẬT 25 Thường Niên Năm C

Bài Ðọc I: Am 8, 4-7 “Chống lại những kẻ lấy tiền mua người nghèo”.

Trích sách Tiên tri Amos.

Hãy nghe đây, hỡi những ai đàn áp kẻ nghèo khó, và muốn tiêu diệt hết những kẻ bần cùng trong cả nước. Các ngươi bảo: “Bao giờ qua tuần trăng mới để chúng tôi bán hàng? Khi nào hết ngày Sabbat để chúng tôi bán lúa mạch. Chúng tôi sẽ giảm lường đong, tăng giá và làm cân giả. Chúng tôi sẽ lấy tiền mua người nghèo, lấy đôi dép đổi lấy người túng thiếu. Chúng tôi sẽ bán lúa mục nát”. Vì Giacóp kiêu căng, Chúa đã thề rằng: “Ta sẽ không bao giờ lãng quên tất cả các việc chúng làm cho đến cùng”.    Ðó là lời Chúa.


Ðáp Ca: Tv 112, 1-2. 4-6. 7-8 
Ðáp: Hãy ngợi khen Chúa, Ðấng nâng cao kẻ túng thiếu (c. 1a & 7b).

Xướng:

1) Hãy ngợi khen, hỡi những người tôi tớ Chúa,
chư vị hãy ngợi khen danh Chúa.
Nguyện danh Chúa được chúc tụng
từ bây giờ và cho đến muôn đời.

2) Chúa siêu việt trên hết thảy chư dân,
trên muôn cõi trời là vinh quang của Chúa…
và Người để mắt nhìn coi khắp cả trên trời dưới đất.

3) Người nâng cao kẻ túng thiếu từ chỗ bụi tro,
và cất nhắc bạn cơ bần từ nơi phẩn thổ,
hầu cho họ ngồi với những bậc quân vương,
với những bậc quân vương của dân Người.


Bài Ðọc II: 1 Tm 2, 1-8
“Cầu nguyện cùng Thiên Chúa cho mọi người. Ngài muốn cho mọi người được cứu độ”.

Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gởi Timôthêu.

Trước tiên, cha khuyên hãy cầu xin, khẩn nguyện, kêu van và tạ ơn cho mọi người: cho vua chúa, và tất cả những bậc vị vọng, để chúng ta được sống bằng yên vô sự, trong tinh thần đạo đức và thanh sạch. Ðó là điều tốt lành và đẹp lòng Ðấng Cứu Ðộ chúng ta là Thiên Chúa. Người muốn cho mọi người được cứu rỗi và đến nhận biết chân lý.

Vì chỉ có một Thiên Chúa, và một Ðấng Trung Gian giữa Thiên Chúa và loài người, là Ðức Giêsu Kitô, cũng là con người. Người đã phó mình làm giá cứu chuộc thay cho mọi người, để nên chứng tá trong thời của Người, mà vì chứng tá đó, cha đã được đặt lên làm kẻ rao giảng, làm Tông đồ (cha nói thật chứ không nói dối), và làm Thầy dạy dân ngoại trong đức tin và chân lý. Vậy cha muốn rằng những người đàn ông cầu nguyện trong mọi nơi, hãy giơ lên hai tay thanh sạch, không oán hờn và cạnh tranh.  Ðó là lời Chúa.


Alleluia: Ga 17, 17b và a 
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Lời Cha là chân lý; xin hãy thánh hoá chúng trong sự thật”. – Alleluia.


Phúc Âm: Lc 16, 10-13 {hoặc 1-13} “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: {“Một người phú hộ kia có một người quản lý, và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lý đến và bảo rằng: ‘Tôi nghe nói anh sao đó? Anh hãy tính sổ công việc quản lý của anh, vì từ nay, anh không thể làm quản lý nữa’. Người quản lý nghĩ thầm rằng: ‘Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào, để khi mất chức quản lý, thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ’.

“Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: ‘Anh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm thùng dầu’. Anh bảo người ấy rằng: ‘Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại: năm mươi’. Rồi anh hỏi người khác rằng: ‘Còn anh, anh mắc nợ bao nhiêu?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm giạ lúa miến’. Anh bảo người ấy rằng: ‘Anh hãy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi’. Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này khi đối xử với đồng loại thì khôn khéo hơn con cái sự sáng.

“Phần Thầy, Thầy bảo các con: Hãy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời.}

“Ai trung tín trong việc nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai gian dối trong việc nhỏ, thì cũng gian dối trong việc lớn. Vậy nếu các con không trung thành trong việc tiền của gian dối, thì ai sẽ giao phó của chân thật cho các con?

“Không đầy tớ nào có thể làm tôi hai chủ: vì hoặc nó ghét chủ này và mến chủ kia; hoặc phục chủ này và khinh chủ nọ. Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được”.  Đó là lời Chúa.

LỜI NGUYỆN GIÁO DÂN

Thiên Chúa ban cho con người của cải để đạt Nước Trời. Chúng ta đồng thanh cảm tạ Chúa và khẩn khoản cầu xin.

1. Hội Thánh là hiện thân Chúa Giêsu ở trần gian. Xin cho mọi thành phần Hội Thánh biết noi gương Chúa, sống tinh thần nghèo khó, hy sinh giúp đỡ mọi người.

Xướng: Chúng con cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!

2. Nhiều người hiện nay sống nghèo khổ, thiếu thốn, không nhà không cửa. Xin cho mọi người biết thương yêu giúp đỡ, cho họ sống xứng đáng với nhân phẩm của mình.

Xướng: Chúng con cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!

3. “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được”. Xin cho các Kitô hữu chỉ làm tôi Thiên Chúa, và dùng tiền của như phương tiện cứu rỗi chính mình và người khác.

Xướng: Chúng con cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!

4. “Hãy dùng tiền của bất chính mà tạo lấy bạn bè, để họ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu”. Xin cho cộng đoàn chúng ta biết dùng của cải Chúa ban để đạt Nước Trời.

Xướng: Chúng con cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!

Chủ tế: Lạy Chúa, xin cho chúng con quản lý tốt của cải Chúa ban, là dùng của cải mà lo cho phần rỗi chúng con và giúp đỡ anh chị em chúng con.

[/one_half]

[one_half]

Gospel  Lk 16:1-13

Jesus said to his disciples,
“A rich man had a steward
who was reported to him for squandering his property.
He summoned him and said,
‘What is this I hear about you?
Prepare a full account of your stewardship,
because you can no longer be my steward.’
The steward said to himself, ‘What shall I do,
now that my master is taking the position of steward away from me?
I am not strong enough to dig and I am ashamed to beg.
I know what I shall do so that,
when I am removed from the stewardship,
they may welcome me into their homes.’
He called in his master’s debtors one by one.
To the first he said,
‘How much do you owe my master?’
He replied, ‘One hundred measures of olive oil.’
He said to him, ‘Here is your promissory note.
Sit down and quickly write one for fifty.’
Then to another the steward said, ‘And you, how much do you owe?’
He replied, ‘One hundred kors of wheat.’
The steward said to him, ‘Here is your promissory note;
write one for eighty.’
And the master commended that dishonest steward for acting prudently.
“For the children of this world
are more prudent in dealing with their own generation
than are the children of light.
I tell you, make friends for yourselves with dishonest wealth,
so that when it fails, you will be welcomed into eternal dwellings.
The person who is trustworthy in very small matters
is also trustworthy in great ones;
and the person who is dishonest in very small matters
is also dishonest in great ones.
If, therefore, you are not trustworthy with dishonest wealth,
who will trust you with true wealth?
If you are not trustworthy with what belongs to another,
who will give you what is yours?
No servant can serve two masters.
He will either hate one and love the other,
or be devoted to one and despise the other.
You cannot serve both God and mammon.”[/one_half]

Daily Reading & Meditation

Sunday (September 18): “Who will entrust to you the true riches?”

Scripture: Luke 16:1-13

1 He also said to the disciples, “There was a rich man who had a steward, and charges were brought to him that this man was wasting his goods. 2 And he called him and said to him, `What is this that I hear about you? Turn in the account of your stewardship, for you can no longer be steward.’ 3 And the steward said to himself, `What shall I do, since my master is taking the stewardship away from me? I am not strong enough to dig, and I am ashamed to beg. 4 I have decided what to do, so that people may receive me into their houses when I am put out of the stewardship.’ 5 So, summoning his master’s debtors one by one, he said to the first, `How much do you owe my master?’ 6 He said, `A hundred measures of oil.’ And he said to him, `Take your bill, and sit down quickly and write fifty.’ 7 Then he said to another, `And how much do you owe?’ He said, `A hundred measures of wheat.’ He said to him, `Take your bill, and write eighty.’ 8 The master commended the dishonest steward for his shrewdness; for the sons of this world are more shrewd in dealing with their own generation than the sons of light.”

9 And I tell you, make friends for yourselves by means of unrighteous mammon, so that when it fails they may receive you into the eternal habitations. 10 “He who is faithful in a very little is faithful also in much; and he who is dishonest in a very little is dishonest also in much. 11 If then you have not been faithful in the unrighteous mammon, who will entrust to you the true riches? 12 And if you have not been faithful in that which is anothers, who will give you that which is your own? 13 No servant can serve two masters; for either he will hate the one and love the other, or he will be devoted to the one and despise the other. You cannot serve God and mammon.”

Meditation:What does wealth and riches have to do with the kingdom of God? Jesus seemed to praise a steward (a manager entrusted with his master’s goods) who misused his wealthy employer’s money. What did the steward do that made Jesus praise him? The steward was responsible for managing his wealthy landowner’s property. The steward very likely overcharged his master’s tenants for their use of the land and kept more than his fair share of the profit. When the landowner discovered the steward’s dishonest practice he immediately removed him from his job, leaving him penniless and ashamed to beg or do manual work.

The necessity of prudent foresight to avert disaster
Before news of his dismissal became public knowledge, the shrewd steward struck a deal with his master’s debtors. In discounting their debts he probably was giving up his generous commission. Such a deal won him great favor with the debtors. Since the steward acted as the landowner’s agent, such a deal made his master look very generous and forgiving towards those who owned him money. Surely everyone would praise such a generous landowner as the town hero! Since the master could not undo the steward’s cancellation of the debts without losing face and making his debtors resent him, he praised the steward for outwitting him and making him appear as a generous and merciful landowner.

Generous giving is rewarded with treasure that lasts forever
What’s the point of Jesus’ parable? Jesus did not praise the steward for his dishonest behavior but for his shrewd foresight in relieving the debts of others who he believed would, in turn, treat him as a friend and show him mercy, kindness, and generosity in his time of need and great want. Jesus immediately followed this parable with an exhortation to his followers to make use of the world’s material goods, including “tainted money” ( which in Hebrew means “unrighteous mammon”), to relieve those who are indebted to us for the material and physical help we give them in their time of need and want. In the Scriptures generous giving is connected with alms giving – the sharing of our financial and material resources with those in need (Luke 12:33). Those who receive alms become your friends because you are merciful to them in their time of need. And God who sees all, rewards those who are generous in helping others.

Generous giving will be repaid in kind. Augustine of Hippo reminds us that we are all beggars of God.
“Even though you possess plenty, you are still poor. You abound in temporal possessions, but you need things eternal. You listen to the needs of a human beggar, you yourself are a beggar of God. What you do with those who beg from you is what God will do with his beggar. You are filled and you are empty. Fill your neighbor from your fullness, so that your emptiness may be filled from God’s fullness” (Sermon 56, 9).
Paul the Apostle reminds us, “We brought nothing into this world and we cannot take anything out of this world” (1 Timothy 6:7). The Lord Jesus wants us to make good use of all the resources that he gives us and that come into our possession. Our life is short – but how we invest in this present life will determine our future in the age to come when the Lord Jesus will raise our mortal bodies to immortality and give to each what he or she has sown in this present life.

The rabbis had a saying, “The rich help the poor in this world, but the poor help the rich in the world to come.” Ambrose, a 4th century bishop commenting on the parable of the rich fool who tore down his barns to build bigger ones to store his goods. said: The bosoms of the poor, the houses of widows, the mouths of children are the barns which last forever. The true treasure which lasts is the treasure stored up for us in heaven. God richly rewards those who give generously from the heart to help those in need.

True generosity does not impoverish – but enriches the giver
What is the enemy of generosity? It’s greed, the excessive desire for personal gain and security. However, we do not need to be afraid for true generosity does not impoverish the giver, but enriches that person a hundredfold! Generosity expands the soul – but greed contracts it. God is generous and superabundant in lavishing his gifts upon us. We can never outmatch God in generosity. He has given us the best of gifts in sending us his only-begotten Son, the Lord Jesus Christ, who offered up his life for us on the cross. The Father also offers us the gift of the Holy Spirit who fills us with the fruit of peace, joy, patience, kindness, love, and self-control (Galatians 5:22) – and many other blessings as well. Everything we have is an outright gift of God. Do you know the joy and freedom of blessing others with the gifts and resources God has given to you?

What controls or rules your life?
Jesus concludes his parable with a lesson on what controls or rules our lives. Who is the master (or ruler) in charge of your life? Our “master” is that which governs our thought-life, shapes our ideals, and controls the desires of the heart and the values we choose to live by. We can be ruled by many different things – the love of money or possessions, the power of position, the glamor of wealth and prestige, the driving force of unruly passions and addictions. Ultimately the choice boils down to two: God and “mammon”. What is mammon? “Mammon” stands for “material wealth or possessions” or whatever tends to “control our appetites and desires.”

When a number of the religious leaders heard Jesus’ parable they reacted with scorn (Luke 16:14). Jesus spoke to the condition of their hearts – they were lovers of money (Luke 16:14). Love of money and wealth crowd out love of God and love of neighbor. Jesus makes clear that our heart must either be possessed by God’s love or our heart will be possessed by the love of something else.

The Lord alone can satisfy our desires and give us generous hearts
There is one Master alone who has the power to set us free from greed and possessiveness. That Master is the Lord Jesus Christ who died to set us free and who rose to give us new abundant life. The Lord Jesus invites us to make him the Master and Lord of our lives. He alone can satisfy the desires of our heart and transform us in his love through the power of the Holy Spirit.

Our money, time, and possessions are precious resources and gifts from God. We can guard them jealously for ourselves alone or allow the love of the Lord to guide us in making good use of them for the benefit of others – especially those in need – and for the work of the Lord in advancing his kingdom. Ask the Lord to fill your heart with a spirit of generosity and joy in sharing what you have with others.

“Lord Jesus, all that I have is a gift from you. May I love you freely and generously with all that I possess. Help me to be a wise and faithful steward of the resources you put at my disposal, including the use of my time, money, and possessions.”

Psalm 1138:1-8

1 Praise the LORD! Praise, O servants of the LORD, praise the name of the LORD!
2 Blessed be the name of the LORD from this time forth and for evermore!
3 From the rising of the sun to its setting the name of the LORD is to be praised!
4 The LORD is high above all nations, and his glory above the heavens!
5 Who is like the LORD our God, who is seated on high,
6 who looks far down upon the heavens and the earth?
7 He raises the poor from the dust, and lifts the needy from the ash heap,
8 to make them sit with princes, with the princes of his people.

Daily Quote from the early church fathers: Jesus recommends the foresight, prudence, and ingenuity of the steward, by Augustine of Hippo, 354-430 A.D.

“Why did the Lord Jesus Christ present this parable to us? He surely did not approve of that cheat of a servant who cheated his master, stole from him and did not make it up from his own pocket. On top of that, he also did some extra pilfering. He caused his master further loss, in order to prepare a little nest of quiet and security for himself after he lost his job. Why did the Lord set this before us? It is not because that servant cheated but because he exercised foresight for the future. When even a cheat is praised for his ingenuity, Christians who make no such provision blush. I mean, this is what he added, ‘Behold, the children of this age are more prudent than the children of light.’ They perpetrate frauds in order to secure their future. In what life, after all, did that steward insure himself like that? What one was he going to quit when he bowed to his master’s decision? He was insuring himself for a life that was going to end. Would you not insure yourself for eternal life?” (excerpt from 359A.10.)
Uploads from WGPSG Thánh Lễ trực tuyến hằng ngày

ONLINE Video – Uploads from Daily TV Mass Thánh Lễ Hàng Ngày sau 6 giờ sáng Pacific Time USA