Suy Niệm – CN 22 Thường Niên – C – August 28

Spread the love

 THUẬT XỬ THẾ CỦA NƯỚC TRỜI   “Khi đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó tàn tật, què quặt, đui mù… Và như thế, ông mới thật có phúc.” (Lc 14,13-14)

Suy niệm: Việc mời mọc có qua có lại là chuyện thường tình trong mối giao tế xã hội. Chúa Giê-su không có ý dạy chúng ta phải phá đổ các giềng mối vốn góp phần duy trì tôn ti trật tự cho các quan hệ xã hội. Lời Chúa cảnh báo chúng ta về mặt trái của việc mời mọc tiệc tùng: để “trả nợ miệng”, để tạo quan hệ làm ăn “hòn đất ném đi, hòn chì ném lại”… Chúng ta phải coi chừng mình đang đánh mất điều cốt yếu, đó là “sống có tình” với nhau, một thứ tình cảm vô vị lợi, biết nhắm đến lợi ích cao nhất cho người khác chứ không phải thứ tình cảm chỉ biết vun quén, tích góp cho mình, hoặc cho những người thân thuộc với mình.

Mời Bạn: Đức Giê-su dạy chúng ta một lối xử thế mới, lối xử thế của Nước Trời. Là người, thì dù giàu sang hay nghèo hèn, dù là già hay trẻ, tất cả đều có một phẩm giá cao quý. Không được phân biệt đối xử. Hơn nữa, phải phục vụ lẫn nhau. Mà phục vụ là “miễn phí”, là không cần được báo đáp. Lương bổng cho việc phục vụ là hạnh phúc Nước Trời; và đó mới là phúc thật. Mời bạn áp dụng ngay thuật xử thế Nước Trời mà Đức Giê-su vừa dạy đây.

Chia sẻ: Những ai là người “tàn tật, đui mù, què quặt” mà bạn phải phục vụ?

Sống Lời Chúa: Mỗi ngày làm ít nhất một việc phục vụ nhỏ cho người đang sống gần bạn nhất.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin dạy con biết sống quảng đại… Biết cho đi mà không cần tính toán… Biết hy sinh mà không chờ một phần thưởng nào, ngoài việc nhận biết con đã làm theo thánh ý Chúa. Amen.             (Thánh I-nha-xi-ô)

 

Chúa Nhật 22 Thường Niên Năm C

BÀI ĐỌC I:  Hc 3, 19-21. 30-31  (Hl 17-18. 20. 28-29)

“Con hãy hạ mình, thì con sẽ được đẹp lòng Chúa”.
Trích sách Huấn Ca.

Hỡi con, con hãy thi hành công việc con cách hiền hoà, thì con sẽ được người đẹp lòng Chúa quý chuộng. Càng làm lớn, con càng phải hạ mình trong mọi sự, thì con sẽ được đẹp lòng Chúa; vì chỉ có một mình Thiên Chúa có quyền năng cao cả, và mọi kẻ khiêm nhường phải tôn vinh Chúa.

Tai hoạ dành cho kẻ kiêu căng thì vô phương cứu chữa, vì mầm mống tội lỗi đã ăn sâu vào lòng chúng mà chúng không biết. Người thông minh suy ngắm trong lòng lời dụ ngôn, chăm chỉ nghe là kỳ vọng của người khôn ngoan.  Đó là lời Chúa.

 

ĐÁP CA:  Tv 67, 4-5ac. 6-7ab. 10-11

Đáp:  Ôi Thiên Chúa, do lòng nhân hậu, Chúa đã chuẩn bị chỗ định cư cho kẻ cơ bần  (x. c. 11b).

1) Những người hiền đức mừng rỡ hỉ hoan, trước nhan Thiên Chúa họ mừng vui sung sướng. Hãy hát mừng Thiên Chúa, hãy đàn ca danh Người, hãy sửa sang đường lối cho Đấng ngự giá qua hoang địa.    – Đáp.

2) Là Cha kẻ mồ côi, là Đấng bênh vực người quả phụ, Thiên Chúa ngự trong thánh điện của Người. Thiên Chúa tạo nhà cửa cho những người bị bỏ rơi, dẫn đưa những người tù tội ra nơi thịnh đạt.    – Đáp.

3) Ôi Thiên Chúa, Ngài làm mưa ân huệ xuống cho dân Ngài, và khi họ mệt mỏi, Ngài đã bổ dưỡng cho. Ôi Thiên Chúa, đoàn chiên Ngài định cư trong xứ sở, mà do lòng nhân hậu, Ngài chuẩn bị cho kẻ cơ bần.    – Đáp.
BÀI ĐỌC II:  Dt 12, 18-19. 22-24a

“Anh em tiến đến núi Sion và thành trì của Thiên Chúa hằng sống”.
Trích thư gửi tín hữu Do-thái.

Anh em thân mến, không phải anh em tiến tới một ngọn núi có thể sờ được, hay là lửa cháy, gió lốc, mây mù, bão táp hoặc tiếng kèn, và tiếng gầm thét, khiến cho người nghe xin tha đừng nói với họ lời nào nữa. Trái lại, anh em tiến đến núi Sion và thành trì của Thiên Chúa hằng sống, là Giêrusalem trên trời, tiến đến giữa muôn ngàn thiên thần, và cộng đoàn các trưởng tử đã được ghi sổ trên trời, và đến cùng Thiên Chúa, Đấng phán xét mọi người, đến cùng các linh hồn những người công chính hoàn hảo, đến cùng Đấng trung gian của giao ước mới là Đức Giêsu. Đó là lời Chúa.

 

ALLELUIA:  1 Sm 3, 9      Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống đời đời. – Alleluia.

 

PHÚC ÂM:   Lc 14, 1. 7-14

“Hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, nhằm một ngày Sabba, Chúa Giêsu vào nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận thấy cách những kẻ được mời, chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:

“Khi có ai mời ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói với ngươi rằng: ‘Xin ông nhường chỗ cho người này’. Bấy giờ ngươi sẽ phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến, nói với ngươi rằng: ‘Hỡi bạn, xin mời bạn lên trên’. Bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự tiệc. Vì hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”.

Rồi Người lại nói với kẻ đã mời Người rằng: “Khi ông dọn bữa ăn trưa hay tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, bà con hay láng giềng giàu có, kẻo đến lượt họ cũng mời ông, và như thế ông đã được trả lễ rồi. Nhưng khi làm tiệc, hãy mời những người nghèo khó tàn tật, què quặt, và đui mù; ông sẽ có phúc, bởi họ không có gì trả lễ. Vì ông sẽ được trả lễ khi những người công chính sống lại”.  Đó là lời Chúa.

 

[one_half]

Gospel  Lk 14:1, 7-14        

On a sabbath Jesus went to dine

at the home of one of the leading Pharisees,

and the people there were observing him carefully.

He told a parable to those who had been invited,

noticing how they were choosing the places of honor at the table.

“When you are invited by someone to a wedding banquet,

do not recline at table in the place of honor.

A more distinguished guest than you may have been invited by him,

and the host who invited both of you may approach you and say,

‘Give your place to this man,’

and then you would proceed with embarrassment

to take the lowest place.

Rather, when you are invited,

go and take the lowest place

so that when the host comes to you he may say,

‘My friend, move up to a higher position.’

Then you will enjoy the esteem of your companions at the table.

For every one who exalts himself will be humbled,

but the one who humbles himself will be exalted.”

Then he said to the host who invited him,

“When you hold a lunch or a dinner,

do not invite your friends or your brothers

or your relatives or your wealthy neighbors,

in case they may invite you back and you have repayment.

Rather, when you hold a banquet,

invite the poor, the crippled, the lame, the blind;

blessed indeed will you be because of their inability to repay you.

For you will be repaid at the resurrection of the righteous.” [/one_half]

Daily Reading & Meditation

Sunday (August 28): “He who exalts himself will be humbled”
Scripture: Luke 14:1, 7-11 

1 One sabbath when he went to dine at the house of a ruler who belonged to the Pharisees, they were watching him. 7 Now he told a parable to those who were invited, when he marked how they chose the places of honor, saying to them, 8 “When you are invited by any one to a marriage feast, do not sit down in a place of honor, lest a more eminent man than you be invited by him; 9 and he who invited you both will come and say to you, `Give place to this man,’ and then you will begin with shame to take the lowest place. 10 But when you are invited, go and sit in the lowest place, so that when your host comes he may say to you, `Friend, go up higher’; then you  will be honored in the presence of all who sit at table with you. 11 For every one who exalts himself will be humbled, and he who humbles himself will be exalted.”

Meditation: Who wants to be last? Isn’t it only natural to desire respect and esteem from others? Jesus’ parable of the guests invited to the marriage feast probes our motives for seeking honor and position. Self-promotion is most often achieved at the expense of others! Jesus’ parable reinforces the teaching of Proverbs: Do not put yourself forward in the king’s presence or stand in the place of the great; for it is better to be told, “Come up here,” than to be put lower in the presence of the prince (Proverbs 25:6-7).

True humility frees us to be our true selves as God sees us
What is true humility and why should we make it a characteristic mark of our life and action? True humility is not feeling bad about yourself, or having a low opinion of yourself, or thinking of yourself as inferior to others. True humility frees us from preoccupation with ourselves, whereas a low self-opinion tends to focus our attention on ourselves. Humility is truth in self-understanding and truth in action. Viewing ourselves truthfully, with sober judgment, means seeing ourselves the way God sees us (Psalm 139:1-4). A humble person makes a realistic assessment of himself or herself without illusion or pretense to be something he or she is not. The humble regard themselves neither smaller nor larger than they truly are.

True humility frees us to be our true selves and to avoid despair and pride. A humble person does not have to wear a mask or put on a facade in order to look good to others, especially to those who are not really familiar with that person. The humble are not swayed by accidentals, such as fame, reputation, success, or failure.

True humility frees us to love and serve selflessly for the good of others
Humility is the queen or foundation of all the other virtues because it enables us to view and judge ourselves correctly, the way God sees us. Humility leads to true self-knowledge, honesty, realism, strength, and dedication to give ourselves to something greater than ourselves. Humility frees us to love and serve others selflessly, for their sake, rather than our own. Paul the Apostles, gives us the  greatest example and model of humility in the person of Jesus Christ, who emptied himself, taking the form of a servant, …who humbled himself and became obedient unto death, even death on a cross (Philippians 2:7-8). The Lord Jesus gives grace to those who seek him humbly. Do you want to be a servant as Jesus served?

“Lord Jesus, you became a servant for my sake to set me free from the tyranny of sin, selfishness, and conceit. Help me to be humble as you are humble and to love freely and graciously all whom you call me to serve.”

Psalm 68:4-8a, 10-11

4 Sing to God, sing praises to his name; lift up a song to him who rides upon the clouds;  his name is the LORD, exult before him!
5 Father of the fatherless and protector of widows is God in his holy habitation.
6 God gives the desolate a home to dwell in; he leads out the prisoners to prosperity.
7 O God, when you went forth before your people, when you marched through the wilderness, [Selah]
8 the earth quaked, the heavens poured down rain, at the presence of God
10 Your flock found a dwelling in it; in your goodness, O God, you provided for the needy.
11 The Lord gives the command; great is the host of those who bore the tidings:

Daily Quote from the early church fathers
: Jesus calls us to be humble, modest, and praiseworthy, by Cyril of Alexandria (376-444 AD)

“‘When,’ he says, ‘a man more honorable than you comes, he that invited you and him will say, ‘Give this man place.’ Oh, what great shame is there in having to do this! It is like a theft, so to speak, and the restitution of the stolen goods. He must restore what he has seized because he had no right to take it. The modest and praiseworthy person, who without fear of blame might have claimed the dignity of sitting among the foremost, does not seek it. He yields to others what might be called his own, that he may not even seem to be overcome by empty pride. Such a one shall receive honor as his due. He says, ‘He shall hear him who invited him say, “Come up here.”… If any one among you wants to be set above others, let him win it by the decree of heaven and be crowned by those honors that God bestows. Let him surpass the many by having the testimony of glorious virtues. The rule of virtue is a lowly mind that does not love boasting. It is humility. The blessed Paul also counted this worthy of all esteem. He writes to those who eagerly desire saintly pursuits, ‘Love humility.'” (excerpt from COMMENTARY ON LUKE, HOMILY 101.5)