TIN VÀO CHÚA QUAN PHÒNG “Cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ thì sẽ mở cho.” (Lc 11,10)
Suy niệm: Xem ra hôm nay Lời Chúa thật hấp dẫn với ước muốn của mọi người: “Cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ thì sẽ mở cho.” Thế nhưng thực tế lại không như vậy. Ngày nay vẫn còn nhiều người quan niệm Thiên Chúa như vị thần của Alibaba, chỉ cần đọc câu thần chú “Vừng ơi! Mở cửa!” là tự khắc cánh cửa kho tàng sẽ mở ra cho họ. Có những người xin mà không được, tìm mà không thấy, gõ mà không cánh cửa nào mở ra cho họ. Thực ra khi chúng ta cầu xin, Chúa luôn luôn đáp lời và ban cho chúng ta điều tốt nhất “hơn cả những gì lòng người dám ước mong” (Lời nguyện Chúa Nhật XX Thường niên); Chúa không chỉ “mở cửa” khi chúng ta gõ mà hơn thế nữa, Ngài còn đứng ngoài cửa tâm hồn chúng ta gõ (x. Kh 3,20) mong chúng ta tỉnh thức mở cửa đón Ngài (x. Lc 12,36tt) để Ngài vào ân thưởng cho chúng ta, những người tôi trung của Ngài.
Mời Bạn: Bạn rất vui khi có được điều mình mong muốn, nhưng đồng thời lại thật buồn khi không được như ý. Phải chăng bạn cầu xin được như ý bạn chứ không phải cầu xin cho “ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời”? Phải chăng bạn đòi Chúa phải theo ý Bạn thay vì Bạn phó thác để Ngài dẫn dắt?
Chia sẻ: Người ta hay nói: “Trong cái rủi có cái may.” Bạn có thấy mình gặp may khi đối diện với rủi ro không?
Sống Lời Chúa: Cố gắng tìm thánh ý Thiên Chúa trong mọi biến cố vui – buồn của ngày sống, để biết rằng Chúa luôn có mặt khắp mọi nơi và mọi lúc.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con tin Chúa đang hiện diện trong cuộc đời con, xin thêm đức tin cho con để con nhận ra thánh ý Chúa và quyết tâm thi hành.
CN 17 Thường Niên, Năm C
BÀI ĐỌC I: St 18, 20-32
“Lạy Chúa, nếu con nói, xin Chúa đừng nổi giận”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, Chúa phán: “Tiếng kêu la của dân Sôđôma và Gômôra đã gia tăng, và tội lỗi chúng quá nặng nề! Ta sẽ xuống coi việc chúng làm có như tiếng kêu thấu đến tai Ta hay không, để Ta sẽ biết rõ”.
Các vị ấy bỏ nơi đó, đi về hướng thành Sôđôma. Nhưng Abraham vẫn còn đứng trước mặt Chúa. Ông tiến lại gần Người và thưa: “Chớ thì Chúa sắp tiêu diệt người công chính cùng với kẻ tội lỗi sao? Nếu có năm mươi người công chính trong thành, họ cũng chết chung hay sao? Chúa không tha thứ cho cả thành vì năm chục người công chính đang ở trong đó sao? Xin Chúa đừng làm như vậy, đừng sát hại người công chính cùng với kẻ dữ! Xin đừng làm thế! Chúa phán xét thế giới, Chúa không xét đoán như thế đâu”. Chúa phán cùng Abraham rằng: “Nếu Ta tìm thấy trong thành Sôđôma năm mươi người công chính, Ta sẽ vì họ mà tha thứ cho cả thành”.
Abraham thưa lại: “Dù con chỉ là tro bụi, con đã bắt đầu nói, nên con xin thưa cùng Chúa. Nếu trong số năm mươi người công chính đó còn thiếu năm người thì sao? Vì bốn mươi lăm người công chính, Chúa có tàn phá cả thành không?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm thấy bốn mươi lăm người công chính, Ta sẽ không phá huỷ cả thành”. Abraham lại thưa cùng Chúa rằng: “Nhưng nếu có bốn mươi người thì Chúa sẽ làm gì?” Chúa phán: “Ta sẽ vì bốn mươi người đó mà không trừng phạt cả thành”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, nếu con lên tiếng, xin Chúa đừng nổi giận. Nếu ở đây tìm được ba mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm được ba mươi người, Ta sẽ không phạt”. Abraham nói: “Vì con đã trót nói thì con sẽ thưa cùng Chúa: Nếu trong thành tìm được hai mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Vì hai mươi người đó Ta sẽ không tàn sát”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, xin đừng nổi giận, con chỉ xin thưa lần này nữa thôi: Nếu tìm được mười người công chính ở đó thì sao?” Chúa phán: “Vì mười người đó, Ta sẽ không tàn phá”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 137, 1-2a. 2bc-3. 6-7ab. 7c-8
Đáp: Lạy Chúa, khi con kêu cầu, Chúa đã nhậm lời con (c. 3a).
1) Lạy Chúa, con sẽ ca tụng Chúa hết lòng, vì Chúa đã nghe lời miệng con xin: trước mặt các Thiên Thần, con đàn ca mừng Chúa; con sấp mình thờ lạy bên thánh điện Ngài.
2) Và con sẽ ca tụng uy danh Chúa, vì lòng nhân hậu và trung thành của Chúa. Khi con kêu cầu, Chúa đã nhậm lời con; Chúa đã ban cho tâm hồn con nhiều sức mạnh.
3) Quả thật Chúa cao cả và thương nhìn kẻ khiêm cung; còn người kiêu ngạo thì Ngài ngó tự đàng xa. Nếu con đi giữa cảnh gian truân, Chúa giữ gìn con sống; Chúa ra tay phản đối quân thù giận dữ.
4) Tay hữu Chúa khiến con được sống an lành. Chúa sẽ hoàn tất cho con những điều đã khởi sự. Lạy Chúa, lòng nhân hậu Chúa tồn tại muôn đời; xin đừng bỏ rơi công cuộc tay Ngài.
BÀI ĐỌC II: Cl 2, 12-14
“Người đã khiến anh em chung sống với Người và tha thứ mọi tội lỗi”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôssê.
Anh em thân mến, nhờ phép rửa tội, anh em đã được mai táng làm một với Đức Kitô, anh em cũng được sống lại với Người, bởi đã tin vào quyền năng Thiên Chúa, Đấng đã cho Người từ cõi chết sống lại.
Anh em vốn đã chết vì tội lỗi anh em và bởi không cắt bì tính xác thịt của anh em, nhưng Thiên Chúa đã cho anh em được chung sống với Người, Người đã ân xá mọi tội lỗi chúng ta, đã huỷ bỏ bản văn tự bất lợi cho chúng ta, vì làm cho chúng ta bị kết án; Người đã huỷ bỏ bản văn tự đó bằng cách đóng đinh nó vào thập giá. Đó là lời Chúa.
ALLELUIA: Lc 19, 38
Alleluia, alleluia! – Chúc tụng Đức Vua, Đấng nhân danh Chúa mà đến, bình an trên trời, và vinh quang trên các tầng trời. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 11, 1-13
“Các ngươi hãy xin thì sẽ được”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Ngày kia, Chúa Giêsu cầu nguyện ở một nơi kia. Khi Người cầu nguyện xong, có một môn đệ thưa Người rằng: “Lạy Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện như Gioan đã dạy môn đệ ông”. Người nói với các ông:
“Khi các con cầu nguyện, hãy nói: ‘Lạy Cha, nguyện xin danh Cha cả sáng. Nước Cha trị đến. Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày. Và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha mọi kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ'”.
Và Người còn bảo các ông rằng: “Nếu ai trong các con có người bạn, giữa đêm khuya đến nói với người ấy rằng: ‘Anh ơi, xin cho tôi vay ba chiếc bánh, vì tôi có anh bạn đi đường ghé lại nhà tôi, mà tôi không có gì thết đãi anh ấy’. Và từ trong nhà có tiếng người ấy đáp: ‘Xin đừng quấy rầy tôi, vì cửa đã đóng, các con tôi và tôi đã lên giường nằm rồi, tôi không thể chỗi dậy lấy bánh cho anh được’. Thầy bảo các con, dù người đó không dậy vì tình bạn để lấy bánh cho người bạn, người đó cũng sẽ dậy, ít nữa là vì sự quấy rầy của người kia mà cho anh ta tất cả những gì anh ta cần.
“Và Thầy bảo các con: Các con hãy xin thì sẽ được, hãy tìm thì sẽ gặp, hãy gõ thì sẽ mở cho. Vì hễ ai xin thì được, ai tìm thì gặp, ai gõ thì sẽ mở cho.
“Người cha nào trong các con có đứa con xin bánh mà lại cho nó hòn đá ư? Hay nó xin cá, lại cho nó con rắn thay vì cá sao? Hay nó xin quả trứng, lại cho nó con bọ cạp ư? Vậy, nếu các con là những kẻ gian ác, còn biết cho con cái mình những của tốt, phương chi Cha các con trên trời sẽ ban Thánh Thần cho những kẻ xin Người”. Đó là lời Chúa.
Gospel Lk 11,1-13
Jesus was praying in a certain place, and when he had finished,
one of his disciples said to him,
“Lord, teach us to pray just as John taught his disciples.”
He said to them, “When you pray, say:
Father, hallowed be your name,
your kingdom come.
Give us each day our daily bread
and forgive us our sins
for we ourselves forgive everyone in debt to us,
and do not subject us to the final test.”
And he said to them, “Suppose one of you has a friend
to whom he goes at midnight and says,
‘Friend, lend me three loaves of bread,
for a friend of mine has arrived at my house from a journey
and I have nothing to offer him,’
and he says in reply from within,
‘Do not bother me; the door has already been locked
and my children and I are already in bed.
I cannot get up to give you anything.’
I tell you,
if he does not get up to give the visitor the loaves
because of their friendship,
he will get up to give him whatever he needs
because of his persistence.
“And I tell you, ask and you will receive;
seek and you will find;
knock and the door will be opened to you.
For everyone who asks, receives;
and the one who seeks, finds;
and to the one who knocks, the door will be opened.
What father among you would hand his son a snake
when he asks for a fish?
Or hand him a scorpion when he asks for an egg?
If you then, who are wicked,
know how to give good gifts to your children,
how much more will the Father in heaven
give the Holy Spirit to those who ask him?”
Daily Reading & Meditation
1 He was praying in a certain place, and when he ceased, one of his disciples said to him, “Lord, teach us to pray, as John taught his disciples.” 2 And he said to them, “When you pray, say: “Father, hallowed be your name. Your kingdom come. 3 Give us each day our daily bread; 4 and forgive us our sins, for we ourselves forgive every one who is indebted to us; and lead us not into temptation.”
5 And he said to them, “Which of you who has a friend will go to him at midnight and say to him, `Friend, lend me three loaves; 6 for a friend of mine has arrived on a journey, and I have nothing to set before him’; 7 and he will answer from within, `Do not bother me; the door is now shut, and my children are with me in bed; I cannot get up and give you anything’? 8 I tell you, though he will not get up and give him anything because he is his friend, yet because of his importunity he will rise and give him whatever he needs. 9 And I tell you, Ask, and it will be given you; seek, and you will find; knock, and it will be opened to you. 10 For every one who asks receives, and he who seeks finds, and to him who knocks it will be opened. 11 What father among you, if his son asks for a fish, will instead of a fish give him a serpent; 12 or if he asks for an egg, will give him a scorpion? 13 If you then, who are evil, know how to give good gifts to your children, how much more will the heavenly Father give the Holy Spirit to those who ask him!”
Meditation: Do you pray with joy and confidence? The Jews were noted for their devotion to prayer. Formal prayer was prescribed for three set times a day. And the rabbis had a prayer for every occasion. It was also a custom for rabbis to teach their disciples a simple prayer they might use on a regular basis. Jesus’ disciples ask him for such a prayer. When Jesus taught his disciples to pray he gave them the disciple’s prayer, what we call the Our Father or Lord’s Prayer.
God treats us as his own sons and daughters
What does Jesus’ prayer tell us about God and about ourselves? First, it tells us that God is both Father in being the Creator and Author of all that he has made, the first origin of everything and transcendent authority, and he is eternally Father by his relationship to his only begotten Son who, reciprocally is Son only in relation to his Father (Matthew 11:27). All fatherhood and motherhood is derived from him (Ephesians 3:14-15). In the Lord Jesus Christ we are spiritually reborn and made new, and we become the adopted children of God (John 1:12-13; 3:3).
We can approach God confidently as a Father who loves us
Jesus teaches us to address God as “our Father” and to confidently ask him for the things we need to live as his sons and daughters. We can approach God our Father with confidence and boldness because Jesus Christ has opened the way to heaven for us through his atoning death and resurrection. When we ask God for help, he fortunately does not give us what we deserve. Instead, he responds with grace (his favor and blessing) and mercy (pardon and healing). He is kind and forgiving towards us and he expects us to treat our neighbor the same.
We can pray with expectant faith and trust in the Father’s goodness
We can pray with expectant faith because our heavenly Father truly loves each one of us and and he treats us as his beloved sons and daughters. He delights to give us what is good. His love and grace transforms us and makes us like himself. Through his grace and power we can love and serve one another as Jesus taught – with mercy, pardon, and loving-kindness.
Do you treat others as they deserve, or do you treat them as the Lord Jesus would with grace and mercy? Jesus’ prayer includes a petition that we must ask God to forgive us in proportion as we forgive those who have wronged us (Matthew 6:14-15). God’s grace frees us from every form of anger, resentment, envy, and hatred. Are you ready to forgive others as the Lord Jesus forgives you?
Parable of the late night guest
What can we expect from God, especially when we recognize that he doesn’t owe us anything and that we don’t deserve his grace and favor? Jesus used an illustration from the hospitality customs of his time to show how God is always ready to treat us with the best he has to offer. The rule of hospitality in biblical times required that every guest, whether stranger or friend, be warmly welcomed, refreshed (which often involved the washing of feet), and fed with the best food and drink available. It didn’t matter what time of the day or night the guests might show up, it was your duty to stop what you were doing so you could give the guests the best care and shelter you could provide. If there wasn’t adequate sleeping accommodation for both your guests and your family, the family slept outside under the stars. When guests showed up in a village, the whole community could be prevailed upon to provide whatever was needed.
Jesus’ parable of the importunate and bothersome neighbor shows a worst case scenario of what might happen when an unexpected guest shows up in the middle of the night! The family awakens, unbolts the locked door to receive the guest, then washes the guest’s feet, and the wife begins to prepare a meal. When the wife discovers that she has no bread to set before the guest, she prevails on her husband to go and get bread from a nearby family, who by now is also asleep with their door bolted shut. In a small village it would be easy for the wife to know who had baked bread that day. Bread was essential for a meal because it served as a utensil for dipping and eating from the common dishes. Asking for bread from one’s neighbor was both a common occurrence and an expected favor. To refuse to give bread would bring shame because it was a sign of inhospitality.
God’s generosity towards us
If a neighbor can be imposed upon and coerced into giving bread in the middle of the night, will not God, our heavenly Father and provider, also treat us with kind and generous care no matter how troubling or inconvenient the circumstances might appear? Jesus states emphatically, How much more will the heavenly Father give! St. Augustine of Hippo (354-430 AD) reminds us that “God, who does not sleep and who awakens us from sleep that we may ask, gives much more graciously.” The Lord Jesus assures us that we can bring our needs to our heavenly Father who is always ready to give not only what we need, but more than we can ask. God gives the best he has. He freely pours out the blessing of his Holy Spirit upon us so that we may be filled with the abundance of his provision. Do you approach your heavenly Father with confidence in his mercy and kindness towards you?
“Father in heaven, you have given me a mind to know you, a will to serve you, and a heart to love you. Give me today the grace and strength to embrace your holy will and fill my heart with your love that all my intentions and actions may be pleasing to you. Help me to be kind and forgiving towards my neighbor as you have been towards me”.
Psalm 138:1-8
1 I give you thanks, O LORD, with my whole heart; before the angels I sing your praise;
2 I bow down toward your holy temple and give thanks to your name for your steadfast love and your faithfulness; for you have exalted above everything your name and your word.
3 On the day I called, you answered me, my strength of soul you increased.
4 All the kings of the earth shall praise you, O LORD, for they have heard the words of your mouth;
5 and they shall sing of the ways of the LORD, for great is the glory of the LORD.
6 For though the LORD is high, he regards the lowly; but the haughty he knows from afar.
7 Though I walk in the midst of trouble, you preserve my life; you stretch out your hand against the wrath of my enemies, and your right hand delivers me.
8 The LORD will fulfil his purpose for me; your steadfast love, O LORD, endures for ever. Do not forsake the work of your hands.
Daily Quote from the early church fathers: The privilege and responsibility of calling God Father, by Cyril of Alexandria (376-444 AD)
“For the Savior said, ‘When you pray, say, ‘Our Father.’ And another of the holy Evangelists adds, ‘who art in heaven’ (Matthew 6:9)… He gives his own glory to us. He raises slaves to the dignity of freedom. He crowns the human condition with such honor as surpasses the power of nature. He brings to pass what was spoken of old by the voice of the psalmist: ‘I said, you are gods, and all of you children of the Most High’ (Psalm 82:6). He rescues us from the measure of slavery, giving us by his grace what we did not possess by nature, and permits us to call God ‘Father,’ as being admitted to the rank of sons. We received this, together with all our other privileges, from him. One of these privileges is the dignity of freedom, a gift peculiarly befitting those who have been called to be sons. He commands us, therefore, to take boldness and say in our prayers, ‘Our Father.'” (excerpt from COMMENTARY ON LUKE, HOMILY 71)