Vấn Đề Lớn Là Do Mình

Spread the love

NoiKet-16193Phúc Âm Chúa Nhật này có hai bài đọc ngắn và dài tùy Linh mục chủ tế chọn, nhưng nội dung chính của cả hai đều nhấn mạnh đến sự ăn năn hối cải của con người và lòng nhân từ của Thiên Chúa. Định cư được trong thiên đàng là một tiến trình của sự hợp tác giữa Thiên Chúa và con người. Thiên Chúa chẳng bao giờ có vấn đề tiếp nhận hay bảo lãnh con người. Vấn đề lớn là do con người. Chúng ta có muốn sống sung mãn trong thiên đàng hay không?

Vào thiên đàng có nhiều cửa vào. Một trong những cánh cửa đó là biết ăn năn hối cải và quay trở về với Thiên Chúa. Đời người ai cũng phải có lần đi lầm đường lạc hướng. Một khi nhận ra mình đang đi lạc hướng, trí khôn tối thiểu của mỗi người sẽ khuyên mình nên quay trở lại hoặc quẹo ngõ khác. Đường đời tâm linh cũng giống vậy thôi. Ai cũng có lúc này lúc kia, lúc mạnh lúc yếu, lúc vui lúc buồn và lúc đúng lúc sai. Điều quan trọng là lương tâm mình còn phân biệt được giữa đúng và sai, tốt và xấu, thiện và ác. Có những lương tâm bị cùn mất đi sự nhạy bén trong những quyết định luân lý thì sao? Những kẻ quá khích như ISIS giết người không gớm tay thì sao?

Là con người, ai cũng có lương tâm. Nếu lương tâm con người được rèn luyện và giáo dục trong một môi trường lành mạnh, thì nó không chỉ nhạy bén trong từng trường hợp mà còn là chiếc áo giáp hữu dụng trên mọi chiến trường luân lý và đạo đức. Ngược lại, lương tâm sẽ bị bóp nghẹt bởi cảm xúc thù hận và cực đoan.

Cực đoan quá khích cũng nghĩa với ngõ cụt và bết tắt. Lý trí bị lu mờ bởi cảm xúc thì những phán quyến không còn chính xác cho lắm. Lương tâm có thể được định nghĩa là một phán quyết đạo đức của hành động. Lương tâm không bao giờ chết, nhưng con người cố chấp không muốn trực diện và công nhận sự hiện hữu của nó. Từ một đứa trẻ ngây thơ cho đến khi thành một kẻ giết người chuyên nghiệp, ít nhiều gì kẻ đó cũng có lần do dự ngượng ngùng khi ra tay làm điều ác đầu tiên.

Là những Kitô hữu, chúng ta không thể phủ nhận lương tâm. Nhiều lần chúng ta lý luận, biện hộ và đổ thừa cho những sai trái, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, chúng ta vẫn là những kẻ chốn chạy đi tìm lý do để ẩn náu. Đã và đang là kẻ tội lỗi, thà rằng nói thẳng với Chúa con thích phạm này tội vẫn hơn là tự biện hộ vì có tội này nên con mới phạm. Kết luận, Thiên Chúa thấu hiểu mọi sự. Chúng ta có thể tự dối lòng mình, nhưng cửa thiên đàng vẫn luôn rộng mở đón chờ. Sự ăn năn hối cải quay trở về với Ngài không bao giờ hết hạn. Một trong những bí mật của đức tin Kitô giáo là Thiên Chúa luôn mong chờ con người. Vấn đề lớn vẫn là do mình mà thôi.